*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Không chết không thôi, Đại Thiên Tuyệt Quyền, Tuyệt Thiên!”
Lâm Đào từ đầu đến cuối vẫn không chiếm được lợi thế bực bội quát lên, trên thân thể có ngọn lửa sáng rực như kim loại của hắn ta đột nhiên trở nên cực kỳ chói mắt.
Chân nguyên trong người hắn ta không ngừng tạo ra tiếng vang ầm ầm như tiếng sấm.
Trong nháy mắt, thân thể vốn trở nên to hơn của hắn ta trông vô cùng dữ tợn, bầu trời có mây đen gào thét.
Hơi thở vừa hung ác vừa điên cuồng dâng lên, dưới bầu trời mang màu lửa cũng dần trở nên u tối, sau đó một cú đấm tựa nhưng núi lớn xuất hiện.
Quyền như núi cao, nguy nga khổng lồ, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Ầm!
Quyền mang đáng sợ của Lâm Đào còn chưa đánh xuống, nước hồ xung quanh đài Thăng Long đã sôi trào. Cú đấm này quá đáng sợ, dưới quyền mang của hắn ta, đài Thăng Long vốn rộng lớn chợt trở nên cực kỳ nhỏ bé, khiến người xem trợn mắt há mồm.
Cuối cùng cũng muốn sử dụng toàn bộ thực lực rồi ư?
“Chén Rượu Khó Cạn!”
Một cảm giác tang thương tịch mịch xuất hiện trên người Lâm Nhất, cảm giác tịch mịch đó muôn đời khó tan đi. Không phải chén rượu khó cạn, mà là chưa nguôi giận, hận chưa nguôi, oán chưa hết, sao có thể uống cạn rượu trong chén!
Cho nên cơn giận trong lòng mới trở nên ngút trời!
Khiến cho mối hận trong lòng kéo dài muôn đời!
Trút ra toàn bộ thù oán!
Một khắc sau, sự căm thù, giận dữ và oán hận này được diễn hoá thành sự hào hùng và nhiệt huyết vô tận.
Lâm Nhất cất tiếng cười thê lương, cười cho chúng sinh ngu muội dốt nát, mọi người đều say, chỉ mình ta tỉnh, chén rượu khó cạn, không uống cũng không sao. Hắn siết chặt năm ngón tay, đấm ra một quyền chứa đựng rất nhiều cảm xúc.
Cú đấm đánh ra, các cảm xúc tiêu cực khiến sát khí trên người hắn càng chồng chất hơn, tiếp tục ngưng luyện một cách điên cuồng, chẳng khác nào địa ngục giáng lâm.
Ầm!
Hai quyền mang va chạm với nhau, quyền mang nguy nga như núi cao kia thoáng chốc nổ tung, vô số quả cầu lửa rơi xuống như mưa rơi.
“Đại Thiên Tuyệt Quyền, Diệt Địa!”
Sát chiêu bị đánh tan, nhưng sắc mặt Lâm Đào vẫn không thay đổi, sau khi Tuyệt Thiên thì lại đến Diệt Địa. Vào khoảnh khắc bay xuống, hắn ta biến thành tám tàn ảnh, mỗi tàn ảnh đấm ra một quyền, cột lửa sáng ngưng tụ từ quyền mang đan xen khắp
nơi, tựa như biển lửa đầy trời, thiêu huỷ vạn vật, huỷ thiên diệt địa.
Thất Sát Quyền, Ai Cạnh Bên Ta!
Lâm Nhất cười to một tiếng, cảm thấy cả người vô cùng dễ chịu, sự giận dữ, căm thù và oán hận trước đó đều biến mất, chỉ còn lại nhiệt huyết hào hùng.
Đây cũng là điểm lợi hại của hắn, nếu là yêu nghiệt bình thường, chắc chắn sẽ không thể nào thoát khỏi ý cảnh của cú đấm khi nãy.
Ầm!
Một quyền tràn đầy khí phách, như sóng tràn bờ, sóng khí cuộn trào thổi bay biển lửa đang kéo đến. Sau đó biển lửa đảo chiều, ngọn gió hoả diễm vừa ngưng tụ bị uy lực Thương Long điều khiển, kéo về phía Lâm Đào.
Phụt!
Tình huống bất ngờ khiến Lâm Đào không kịp ứng phó, bị quyền mang của hắn ta đánh bay, khoé miệng có máu tươi chảy xuống.
Sắc mặt hắn ta thay đổi, cố gắng đứng vững trên không trung, hai cú đấm tựa như tia chớp được đánh ra, lưu quang hoả diễm chẳng khác nào sét đánh ùn ùn kéo về phía Lâm Nhất. Hắn ta lấy công làm thủ, tránh cho Lâm Nhất lợi dụng cơ hội tấn công, có thể nói, hắn ta bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Mười ngón tay nối với tim, thần kiếm có linh!
Mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, hai tay kết ấn, đầu ngón tay có ánh sáng rực rỡ xuất hiện, kiếm quang giống như ánh mặt trời chói mắt. Khi hai tay búng ra, vô số kiếm quang chẳng khác nào cung thần chứa đựng ánh trăng đồng thời bắn ra.
Ầm! Ầm! Ầm!
Một bên là lưu quang hoả diễm tựa như sét đánh, một bên là hàng trăm nghìn tia kiếm quang màu tím kéo theo vô số cánh hoa, hai dị tượng gần như bao phủ toàn bộ đài Thăng Long, dày đặc chằng chịt, khiến người ta nhìn mà sợ hết hồn.