“Hai năm trước lúc quyền này vẫn chưa đến viên mãn, Lâm Đào có giao thủ với ta, cũng khiến ta phải rơi vào thế yếu. Chắc chắn tiểu tử Lâm Nhất kia không thể đỡ được Thiên Tuyệt Phệ Nhật viên mãn!”
Nét mặt Viêm Long Tử rất dữ tợn, trong mắt hắn ta lộ vẻ hưng phấn.
Hắn ta cho rằng, nếu không ngoài dự đoán, đỡ cú đấm này, dù Lâm Nhất không chết cũng sẽ tạm thời mất khả năng chiến đấu. Đến lúc đó miễn cưỡng nhặt về một cái mạng cũng sẽ mất tư cách thăng cấp, tân tú là hắn sẽ chật vật như chó chết, chẳng mấy chốc sẽ bị người ta lãng quên.
Uy thế hoả diễm kinh khủng vẫn không ngừng tích luỹ, đồng thời còn có uy áp vô tận đang đánh lên người Lâm Nhất, khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Lúc này, chênh lệch về tu vi được thể hiện một cách rõ ràng.
Nhưng Lâm Nhất vẫn không sử dụng kiếm ý Thông Linh, hắn cũng không có vẻ căng thẳng hay cuống cuồng.
Long văn Tử Điện trên người hắn liên tục di chuyển, sau đó biến thành một con long mãng bay ra, vòng quanh người Lâm Nhất không ngừng rít gào.
Dưới bầu trời rực lửa, hàng trăm con Tử Điện Long Mãng rít gào, từng đợt uy lực Thương Long kéo đến.
Uy lực kết hợp với ý cảnh Thất Sát Quyền chưa tan đi, khiến hai mắt Lâm Nhất hằn lên tia máu, trong con ngươi sâu thẳm có sát khí tuôn trào, không ngừng hội tụ như vô tận.
Tựa như nước không thể luyện hoá, cũng như nhật nguyệt không ở trên không trung.
Phật Môn Thất Sát Ấn!
Trên người Lâm Nhất rõ ràng tràn đầy sát khí, tựa như Tu La bước ra từ trong địa ngục, nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng tĩnh lặng.
Cũng chỉ trong nháy mắt, quyền mang muốn nuốt chửng mặt trời kia cuối cùng cũng đã cô đọng lại. Trong quyền mang bộc phát ra ánh sáng màu máu, ùn ùn kéo đến, mỗi một chùm sáng đều như có uy lực đáng sợ thiêu đốt vạn vật, liên tục chớp loé.
Vụt vụt vụt!
Sát khí vô
biên ngưng tụ trên người Lâm Nhất còn chưa hoàn toàn chồng chất lại với nhau đã bị ánh sáng màu máu kia đốt cháy thành mây mù. Thậm chí ngay cả Tử Điện Long Mãng bay lượn xung quanh hắn cũng bị huyết mang ngưng tụ từ hoả diễm đốt nóng, không ngừng phát ra tiếng kêu rên.
“Không xong rồi”.
Trên khán đài lập tức có rất nhiều người thầm nói trong lòng, hai sát chiêu còn chưa chính thức giao chiến, Lâm Nhất đã hơi rơi vào thế yếu.
Sắc mặt Lâm Đào rất dữ tợn, hắn ta cười khẩy, quát to: “Chết đi!”
Dưới sự gia trì của Huyền Dương Chiến Thể đỉnh phong, cuối cùng chiêu mạnh nhất của Đại Thiên Tuyệt Quyền cũng thể hiện ra sự đáng sợ của nó.
Quyền mang đánh xuống, lập tức đốt cháy tất cả ánh sáng mặt trời đang chiếu rọi, toàn bộ đài Thăng Long bị đốt cháy đen. Không chỉ mây trên trời bị dị tượng của sát chiêu làm cháy, mà ngay cả ánh sáng mặt trời cũng bị đốt sạch, trông giống như nuốt chửng cả mặt trời vậy.
Sự kỳ diệu của nó cũng giống với chiêu Kinh Hồng Phá Nhật của Lâm Nhất, nhưng quyền mang lại đáng sợ hơn, đốt cháy cả ánh sáng mặt trời.
“Sát chiêu như thế cũng đáng để mình sử dụng chiêu cuối cùng của Thất Sát Quyền rồi”.
Khác với sự sợ hãi trong lòng mọi người, Lâm Nhất trông có vẻ tràn đầy sát khí thì lại rất bình tĩnh và ung dung.
Chiêu thứ bảy của Thất Sát Quyền, Giết Không Tha, Trảm Diệt Tuyệt!