*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ngươi không có cơ hội”, Lâm Nhất nhìn thấy sự kiên nghị trong mắt đối phương, bùi ngùi nói.
Một năm qua, hắn đã nhiều lần trải qua sinh tử, dựa vào một lòng hướng kiếm mới đi được đến ngày hôm nay. Tên tuổi của Nam Cung Vãn Ngọc vốn như sấm bên tai, hiện tại, người này sắp bại trong tay hắn.
Ngẫm lại, tựa như một giấc mộng.
Cùng là kiếm khách, hắn có hơi không đành lòng, bản tính đối phương không xấu, lại nó tu vi kiếm đạo quả thật hơn người, đã mang đến cho hắn lợi ích không nhỏ.
Tuy nhiên, con đường võ đạo vốn tàn khốc như thế, nam nhi trên thế gian luôn tranh vị trí cao nhất.
Kiếm khách mạnh nhất cổ vực Nam Hoa, danh tiếng mạnh nhất này cuối cùng chỉ có một người có được.
“Chiến!”, sắc mặt Lâm Nhất phát lạnh, long văn Tử Điện trên người hắn bắt đầu xao động, từng sợi bay ra rồi rót vào Táng Hoa vốn đang giao tranh cùng Phi Tuyết.
Trên 100 sợi long văn Tử Điện rót vào thân kiếm, khoảnh khắc đó, một con rồng Tử Điện gào théo lao ra, khiến cho kiếm ý Tiên Thiên đỉnh phong viên mãn của Lâm Nhất bỗng có thêm uy lực vô cùng khủng bố của Thương Long.
Ầm!
Một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp trời đất, Táng Hoa trong tay Lâm Nhất bừng sáng, lúc này, Nam Cung Vãn Ngọc đã không còn cơ hội.
Rầm!
Kiếm quang của hắn ta vốn như nỏ mạnh hết đà, dưới sự công kích của rồng Tử Điện liền ầm ầm sụp đổ. Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, cả người suy sụp, kế đó bị
đánh văng ra ngoài.
Thân ở giữa không trung, kiếm Phi Tuyết bị lực tác động mạnh mẽ chấn cho văng khỏi tay.
Trước vô số ánh nhìn chăm chú, thân hình Nam Cung Vãn Ngọc rơi mạnh xuống đất, rồi hung hăng trượt ra ngoài.
Những tiếng thét kinh hãi liên tục vang lên, mọi người đều không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt, ai cũng không nghĩ đến việc Nam Cung Vãn Ngọc vốn đang chiếm ưu thế lại bại trận chỉ trong một kiếm mấu chốt.
Bại một cách hoàn toàn, ngay cả kiếm Phi Tuyết cũng bị đánh bay.
Loảng xoảng!
Kiếm Phi Tuyết vô lực rơi xuống, duệ khí tiêu tan, nó nảy lên vài cái rồi vỡ nát thành bụi đấy.
Kít!
Táng Hoa từ từ tra vào vỏ, Lâm Nhất giang hai tay ra, vững vàng đáp xuống đất.
Trọng tài tổ 4 chăm chú nhìn hai người, ánh mắt ông ta dừng lại vài giây trên người Lâm Nhất rồi hô vang: “Lâm Nhất chiến thắng!”
Gió nhẹ thổi qua mặt hồ Cửu Long, theo lời nói của trọng tài, dị tượng kiếm mang dao động một cách đáng sợ cũng dần dừng lại.
Nhưng khi mọi người nhìn về phía Nam Cung Vãn Ngọc đang cố đứng dậy, sắc mặt vẫn không khỏi thay đổi.