Hai mắt Lâm Nhất sáng lên, trong lòng không kiềm được tán thưởng một câu.
Thương Long thượng cổ chưởng quản sức mạnh Phong Lôi, chỉ có Lôi thì vẫn chưa đủ, cần có Lôi Phong kết hợp mới có thể thể hiện được hết uy lực của Thương Long.
Uỳnh!
Dưới sự khống chế của cuồng phong, Long ảnh vốn dĩ đã cực kỳ khủng bố kia càng trở nên chân thực, thậm chí đến sợi râu của nó cũng đang lắc lư theo gió.
“Hậu sinh khả uý”.
Triệu Vô Cực không dám lơ là nữa, hai bàn tay chắp lại, Chân nguyên dồi dào cuồn cuộn chuyển động, tia điện bùng lên khắp người hắn ta. Chẳng bao lâu sau, cơ thể hắn ta giống như ngưng tụ thành một cái kén Lôi, kén Lôi này không ngừng chồng lên nhau thành chín vòng bao quanh người.
Rầm!
Đợi đến khi Thương Long va chạm với kén Lôi, lập tức bùng lên ánh sáng chói mắt, một giây đó Lôi mang vạn trượng, bắn ra vô số cột sáng Lôi Đình chói mắt cao đến trăm trượng. Đâm thủng lỗ chỗ kết giới của đài Thăng Long, cột sáng này vẫn chưa tan đi mà định hình lại giữa không trung.
Phụt!
Từng tầng kén Lôi vỡ nát, Triệu Vô Cực bị chấn bay mấy trăm mét, khoé miệng rỉ máu tươi, sắc mặt hơi tái.
Tất cả mọi người giật thót, một kiếm này lại có thể làm cho Triệu Vô Cực bị thương, hình như còn bị thương không nhẹ.
Viu!
Nhưng Bạch Lê Hiên lại không định để cho đối phương có cơ hội nghỉ ngơi, bóng hắn ta loé lên, nhấc tay tung ra kiếm thứ ba.
“Cái chạm của Thương Long!”
Một kiếm này bùng lên, vừa nhanh vừa ác, giống như Thương Long đang vỗ móng vuốt của nó. Kiếm quang chói mắt kia chính là móng
vuốt của Thương Long, lấy sức mạnh của Thương Long hung hăng đập qua.
Nếu như bị đánh trúng, thì cũng không khác gì bị con yêu thú Thiên Phách cấp vương giả cắn phải, không chết thì cũng tàn phế.
Rắc!
Nhanh quá, kiếm này quả thực quá nhanh, cũng nắm rất chắc thời cơ, vừa đúng lúc khi Triệu Vô Cực bị chấn bay. Trong lúc nguy hiểm, kiếm này đâm trúng vào ngực của Triệu Vô Cực, Bạch Lê Hiên thậm chí nhìn thấy được vẻ mặt không thể tin nổi của đối phương.
Thắng rồi!
Nhưng đúng vào lúc khi đáy mắt hắn ta sắp bùng lên sự hưng phấn thì bên tai đột nhiên vang lên âm thanh lạnh lùng nhẹ nhàng như có như không.
“Mây cuộn mây tan, tụ tán vô thường”.
Triệu Vô Cực bị đâm trúng bỗng như sương khói tan đi, đợi đến khi tàn ảnh hoàn toàn tan biến, Triệu Vô Cực lau đi vệt máu trên khoé miệng, xuất hiện ở một chỗ xa hơn, trên người không hề có chút thương tích nào.
Tất cả mọi người ngạc nhiên hết sức, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Đây không phải là trò đùa mà Khương Tử Diệp vô cùng quen thuộc hay sao, ý chí Vân, thế nào mà Triệu Vô Cực cũng biết, hơn nữa còn không hề kém đối phương.