*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thương Long cao hàng trăm trượng phía sau Lâm Nhất chợt bắn ra điện quang tứ phía, chỉ trong tích tắc, trên đầu Lâm Nhất đã ngưng tụ thành một đám lôi quang. Lúc lôi quang vừa hiện hình, nó nhanh chóng nuốt chửng toàn bộ kiếm ý còn rời rạc giữa không trung, nháy mắt nó đã to lớn hơn cả một ngôi sao sáng.
"Ầm!"
Giữ trời gió tuyết, bộ y phục màu xanh của Lâm Nhất bay phất phới, một nhát kiếm bỗng đâm ra. Trên mũi kiếm hàn quang bùng nổ, tựa như nó đã đâm thủng cả khoảng không nơi đây, thượng cổ hung thú bằng tuyết đã bị đâm nát từ bao bao giờ.
Oành!
Kiếm quang như điện, hàn quang như sấm chớp, Táng Hoa đã đâm thẳng vào luyện thể của Phương Hàn Lạc.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Thân thể của Phương Hàn Lạc bị mũi kiếm đẩy mạnh, không ngừng lùi về sau, nơi mũi kiếm ma sát vào luyện thể của hắn ta không ngưng túa ra những đóm sáng lạnh lẽo. Từng vết nứt nhanh chóng lan ra trên khắp cơ thể của Phương Hàn Lạc.
Grào!
Cùng lúc đó, kiếm uy Thương Long của Lâm Nhất đã làm tan chảy băng tuyết trong không khí, kèm theo đó không ngừng đánh thẳng vào những bộ phận khác trên cơ thể Phương Hàn Lạc. Đầu rồng không ngừng va vào đối phương, giống như những long ảnh đang ẩn nấp trong không trung, khi gào hét còn mang theo sức mạnh Phong Lôi hùng mạnh.
"Cản không được!"
Mọi người rùng mình, quả thực không dám tưởng tượng, Phương Hàn Lạc đã chịu đau đớn đến mức nào khi bị Táng Hoa không ngừng đâm vào cơ thể ép lui liên tục.
Số đông mọi người chỉ thấy chiến thể Tử Băng của Phương Hàn Lạc đang tan vỡ, nhưng không mấy ai để ý đến trong quá trình va chạm, Thương Long quấn quanh kiếm ban đầu đang chầm chậm dung hợp.
Khi thấy sắp bị ép rơi khỏi đài Thăng Long, không thể tiếp tục lùi bước nữa, đáy mắt Phương Hàn Lạc bỗng lóe lên tia điên cuồng.
Hắn ta cắn răng tiêu hóa chiến thể Tử Băng, mặc cho Táng Hoa đâm vào da thịt nửa tấc, cùng lúc đó, tay phải của hắn ta đột nhiên ngưng kết thành một thanh
kiếm băng sắc bén đâm về phía cổ họng Lâm Nhất.
Leng keng!
Kiếm ý kia lập tức bị đập nát, Lâm Nhất đã có phòng bị từ trước, hắn bắn chỉ đạn vào tay phải đối phương rồi rút kiếm lại lùi về sau tức thì.
"Tinh Hàn Sương Nhận!"
Nhưng Phương Hàn Lạc lại không muốn bỏ qua cho Lâm Nhất, hắn ta mặc kệ máu tươi nhuộm đỏ trước ngực, chớp lấy thời cơ ép Lâm Nhất không ngừng lui về sau. Hắn ta lách mình xông đến tung ra một chiêu Tuyết Long Quyển mạnh mẽ khôn cùng, trong Tuyết Long Quyển chứa vô số lưỡi dao băng giá, những lưỡi dao này sáng chói và sắc bén cùng cực, tựa như nó có thể cắt đứt cả không khí.
Soạt!
Trong lòng Lâm Nhất chợt bất động, hắn cảm thấy được kiếm uy đã hoàn toàn dung hợp được với uy lực Thương Long, kiếm vụt như rồng, ngâm long cũng như kiếm.
Cuối cùng thì long kiếm đã có thể hợp nhất rồi!
Chỉ một thoáng ngây người, Tuyết Long Quyển chứa vô số lưỡi dao băng giá đã áp sát mặt Lâm Nhất, có vẻ như nó muốn nuốt chửng toàn bộ.
Long kiếm hợp nhất!
Lúc Kiếm uy Thương Long dung hợp hoàn toàn với Táng Hoa, Lâm Nhất bay vọt lên không trung, hắn xoay lưng chém ngược ra ngoài. Tuyết Long Quyển kia như một ngọn núi Cô Phong bị kiếm quang đáng sợ bổ làm đôi, tách thành hai bên.
Oành!
Kiếm quang vừa bổ đôi Tuyết Long Quyển đập vào cơ thể vốn đã bị thương của Phương Hàn Lạc, mạnh mẽ cuốn bay hắn ta ra ngoài.
Phụt!
Dù hắn ta đã hộc máu giữa không trung, sắc mặt trắng bệch tái xanh nhưng trong mắt vẫn không muốn chịu thua cuộc.