*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nói đi cũng phải nói lại, cũng có kiếm khách Thiên Phách hiện nay tinh thông kiếm ý Thông Linh, nhưng bọn họ đều đã trăm tuổi. Mong đợi ở Quần Long thịnh yến xuất hiện kiếm ý Thông Linh cơ bản là không thể.
Vèo!
Giữa lúc mọi người vẫn còn trong cơn khiếp sợ, bỗng có hai bóng người lao lên đài Thăng Long, là trang chủ của Bắc Tuyết Sơn Trang và Nam Cung Vãn Ngọc, hai người sốt ruột kiểm tra vết thương của Phương Hàn Lạc.
"Hắn ta là Mục Hàn sao..."
Sau khi Viêm Long Tử chiếm đoạt hết khí Huyền Hoàng của đối thủ, cười híp mắt nói: "Từ lâu đã nghe Bắc Tuyết Sơn Trang còn giấu một yêu nghiệt kiếm đạo, nuôi kiếm đã được mười tám năm, có điều tiểu tử này cũng thật lợi hại. Tự giáng tu vi, muốn phá bỏ lối cũ để tìm ra con đường mới, nhưng đáng tiếc vẫn còn non nớt để đối mặt với ta lắm".
Mục Hàn?
Tự giáng tu vi, phá cũ tìm mới?
Viêm Long Tử vừa nói xong thì mọi người ngạc nhiên không thôi. Giống như vừa choàng tỉnh sau cơn mê.
Khó trách vì sao khi đối mặt với cửa tử thì hắn ta lại đột phá tu vi, thì ra là tự giáng tu vi, nói thế thì đã có thể hiểu rõ rồi. Nếu luôn đột phá được lúc sinh tử, sau khi đột phá tu vi lại gần như lập tức vững vàng còn chèn ép cả đối thủ cùng cảnh giới.
Nếu không phải phá cũ tìm mới, và cả không có tài nguyên của Bắc Tuyết Sơn Trang chống đỡ, thì làm sao có thể làm được?
Lúc sau, mọi người lại đánh một
cái rùng mình, Bắc Tuyết Sơn Trang đi nước cờ này quả thật cao siêu. Nếu như có bất cứ sai lầm nào, xem như là đánh mất một hậu bối tông môn ưu tú nhất, nhưng có điều, bước đi này bọn họ đã đúng.
Trước tình huống Nam Cung Vãn Ngọc thua cuộc, Bắc Tuyết Sơn Trang vẫn có một thanh kiếm leo vào được mười vị trí đầu.
Chỉ đáng tiếc là gặp phải Viêm Long Tử, người có luyện thể kinh khủng một không hai Nam Vực, hắn ta đã dồn sức tàn nhẫn mà hủy đi thanh kiếm này.
"Kiếm khách cũng chỉ có vậy, Bán Bộ Thông Linh thì làm được gì ta chứ!"
Viêm Long Tử bật cười đắc ý, bay vụt lên trở về vị trí ngồi của Thiên Yên Các. Hắn ta nhận ra Lâm Nhất đã đi từ lúc nào, đáy mắt không khỏi cười lạnh, tiểu tử này cũng biết thức thời lắm.
Nhưng dù sao cũng chỉ là rác rưởi, kiếm khách gì chứ, trước mặt ta chẳng đáng nhắc tới. Đại chiến mười người mạnh nhất cũng sẽ đụng mặt thôi, đến lúc đó sẽ cho hắn biết, hậu quả của việc dám bỡn cợt ta.
Đương nhiên là hắn ta nghĩ nhiều rồi, chẳng qua Lâm Nhất chỉ không muốn gặp mặt hắn ta mà thôi.
Trận chiến vừa kết thúc, Thánh Minh hạ lệnh mười tuyển thủ mạnh nhất được nghỉ ngơi dưỡng sức trong một giờ.