*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Vô Cực nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, điện quang trên người hắn ta bắn ra bốn phía, cứ thế bay vọt lên không, rời đi.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh, xem ra, người này thua mà không phục, bất quá vẫn còn giữ lại chút lý trí, không nóng vội ra tay với hắn.
Bại tướng mà thôi, diễn trò lại không tầm thường chút nào.
Ầm ầm!
Trong lúc hắn ta lao đi giữa không trung, trên người tỏa ra điện quang hệt như mãng xà, quanh thân hắn ta diễn hóa dị tượng cực kỳ khủng bố, khiến lòng người kinh sợ không thôi.
“Thật mạnh!”
“Đáng giận, chỉ còn thiếu chút nữa, không ngờ lại bị hắn ta tham ngộ trước”.
Thực lực Triệu Vô Cực đột nhiên tăng vọt khiến mọi người vô cùng hâm mộ, nhất là những nhân tài kiệt xuất có cơ hội tranh đoạt Diệu Quang Thần Thạch.
“Hề hề, sợ cái gì chứ, quanh đây toàn là cơ hội. Đỉnh núi mọc san sát như rừng, bảo quang khắp nơi, có rất nhiều cơ hội”.
“Đúng, đi nào!”
Đám người thu hồi ánh mắt, lại một lần nữa lộ vẻ phấn khích, hướng về phía những đỉnh núi khác.
Thu hoạch của Triệu Vô Cực đã kích thích rất nhiều người, hiển nhiên, bọn họ đều cảm thấy rất bất ngờ vì vừa đến bảo khố Long Vân liền có người đạt được lợi ích lớn như thế.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đi đến dãy núi thứ hai, sau khi có lựa chọn cho riêng mình, từng người liền hướng về phía những đỉnh núi khác nhau.
“Lâm ca ca, huynh chọn cái này!”
Nguyệt Vi
Vi nhìn quanh một lượt, cuối cùng, ánh mắt nàng ta rơi vào ngọn núi bên phải ở trong cùng, bàn tay trắng nõn như ngọc lập tức chỉ về phía đó.
“Được!”, Lâm Nhất và Nguyệt Vi Vi lập tức khởi hành.
Ánh mắt nhiều người lóe sáng, sau một phen do dự, bọn họ liền lục tục đi theo.
Nhưng khi đến nơi, đám người liền hối hận. Đó là một ngọn núi băng, không chỉ có tuyết rơi dày đặc, mà đường sá lại vô cùng hung hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút, lập tức sẽ bị những khối băng sắc nhọn cào xước.
Thế nhưng, trong tầm mắt mọi người, Lâm Nhất và Nguyệt Vi Vi vẫn tiến về phía trước, phút chốc, đã đi đến đỉnh núi.
Tuy nhiên, lúc này trên đỉnh núi đã có Nam Cung Vãn Ngọc và Phương Hàn Lạc đến trước. Hai người này xuất thân từ Bắc Tuyết Sơn Trang, thế nên việc họ xuất hiện ở đây cũng không có gì bất ngờ.
Trên vách núi băng trước mặt hai người có một bức bích họa, cả hai đứng thất thần nhìn vào đó, thậm chí không hề chú ý đến sự xuất hiện của Lâm Nhất và Nguyệt Vi Vi.