Cúc sốc này còn lớn hơn cả Quần Long thịnh yến mùa trước. Chỉ ở Nam Vực mà đã khó khăn như vậy, hy mong giành được xuất bước vào thiên lộ gần như càng mong manh hơn. Còn về phía đại thế bên kia thì càng tuyệt vọng hơn, hoàn toàn không có cơ hội nào.
Thà là không biết còn hơn, một khi đã biết, cái cảm giác mất mát này càng khiến người ta sợ hãi hơn, bây giờ hắn ta đang cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Ngươi nhất định sẽ tham gia vạn giới tranh phong đúng không?", Khương Tử Diệp dừng chân, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết, nói với vẻ nghiêm túc.
"Ta..."
Ô Tiếu Thiên nhìn vào đôi mắt đối phương, dù có hàng nghìn lời cũng khó thốt nên.
Trên mặt Khương Tử Diệp thoáng hiện lên vẻ thất vọng: "Ô Tiếu Thiên! Sao ngươi chẳng có lòng tiến thủ gì với đại thế vậy, sao vẻ mặt người lại tuyệt vọng như thế? Thời gian hai tháng chẳng lẽ còn không đủ làm ngươi phấn chấn hơn sao? Nếu ngươi cứ vô dụng như vậy, hai tháng sau đừng để ta gặp ngươi ở núi Huyền Hoàng nữa. Sư đệ, chúng ta đi thôi!"
Bạch Lê Hiên gật đầu với Lâm Nhất rồi đuổi theo Khương Tử Diệp, cùng nhau rời đi.
Sắc mặt Ô Tiếu Thiên lúc đỏ lúc xanh, nhưng một lúc sau dường như đã hạ quyết tâm gì đó, không nói một lời trầm mặt đi ra ngoài.
Thần sắc của những người còn lại cũng nghiêm trọng không thôi, bọn họ cảm nhận được luồng áp lực nào đó, không muốn ở lại thêm liền vội vã rời đi. Từ giờ trở đi, bắt buộc phải tranh đoạt từng giây từng phút, không thể lãng phí bất kỳ khoảnh khắc nào, dù cuối cùng có tranh được xuất đi hay không, cũng không thể để bản thân có gì tiếc nuối.
Lâm Nhất vừa sánh vai cùng Nguyệt Vi Vi rời đi, vừa đi vừa trò truyện.
Hiện tại, Lâm Nhất xem như đã biết, Nguyệt Vi Vi rất có thể là một trong những người Huyền Hoàng tới con đường thông thiên. Nếu Côn Luân không thể hạ xuống thiên lộ, vậy đành trả một cái giá đắt hơn là phải cùng anh tài hạ giới và khắp Huyền Hoàng tranh xuất tiến vào thiên lộ.
Có lẽ trong con đường thông thiên kia, sẽ có bảo vật nào đó mà nàng ta muốn tìm.
Nếu thật
sự là vậy, bất kể thế nào thì mình cũng phải dốc toàn bộ sức lực để giúp nàng ta, Lâm Nhất âm thầm lập lời thề trong lòng.
"Đến đây thôi, thời hạn hai tháng tới Lâm ca ca gìn giữ sức khỏe thật tốt nha, đừng quá hấp tấp", vẻ mặt Nguyệt Vi Vi hơi tái đi, nhẹ nhàng mỉm cười nói.
Nhìn gương mặt nhợt nhạt của nàng ta. Lâm Nhất biết rằng đây là hậu di chứng do Nguyệt Vi Vi trấn áp roi Tử Diễm Lôi Hoàng, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Nhất, gương mặt Nguyệt Vi Vi hiện lên vẻ thẹn thùng, cười nói: "Ta không sao, vả lại Lâm ca ca đã trút giận giúp ta rồi mà, có điều lần sau có gặp lại tên Vũ Hạo Thiên kia, bất kể thế nào cũng phải làm thịt hắn".
Nói câu sau cùng, nét mặt Nguyệt Vi Vi hiện lên vẻ nghiêm túc.
"Về khí vận thì tương đối mơ hồ, nhưng nếu có một người lần đầu gặp may không chết. Lần thứ hai vẫn có thể nhặt lại cái mạng, cũng có thể xem là trùng hợp, nhưng nếu lần thứ ba vẫn không thể chết được thì có hơi đáng sợ rồi. Cái được gọi là bất quá tam, một khi đã qua ba lần, sẽ có một cuộc phản công đáng sợ".
Khi nói đến Vũ Hạo Thiên, người bị bại dưới tay Lâm Nhất chỉ bằng một cái nhìn, Nguyệt Vi Vi lại nghiêm túc hơn trước. Dừng một chút, lại nói tiếp: "Các chủ Thiên Yêu Các từng nói với ta, chuyện Kiếm Tông bị hủy diệt chắc chắn có liên quan tới Tử Nguyệt Động Thiên, công pháp tông môn khiến ta cảm thấy có chút tương tự với thế lực nào đó ở Côn Luân Giới".
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, ghi nhớ lời nói của đối phương ở trong lòng.
"Hì hì, hai tháng sau gặp lại".