Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3100


trước sau

Thân hình Lâm Nhất chợt lóe, im hơi lặng tiếng rời khỏi nhà đá, hắn thu lại khí tức im lặng mà bước đi trên mái nhà. Không bao lâu đã đến gần giữa thành, nhìn thấy được pho Long Tượng hoàn chỉnh, Long Tượng vờn quanh cột đá còn nguy nga hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, ở phía dưới cùng long trảo có một bóng người đang ngồi xếp bằng.  

Hắn ta đã bị long trảo bao vây, không cách nào thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy được bóng người.  

Nam Cung Hạ!  

Không nghi ngờ chút nào, người này chính là Nam Cung Hạ trong lời Phương Thiếu Vũ nói, sự hiện diện của người này trong tòa thành trì là sự tồn tại kinh khủng không khác một vị thần.  

Chưa có bất kỳ ai nhìn thấy được diện mạo chân chính mà luôn chỉ nghe đến tiếng ác của hắn ta, nên cũng không quá khó hiểu việc hắn ta đã gieo rắc trong lòng mọi người một hạt giống đáng sợ.  

Nếu đám người Phương Thiếu Vũ ngay cả Đường Nham còn không thể thắng được, vừa nghĩ đến một người còn lợi hại hơn Đường Nham thì khó trách sẽ bị sa sút tinh thần, trở nên không còn chút ý chí chiến đấu nào.  

Vị trí của long trảo không quá cao, tầm khoảng một phần ba cột đá, nhưng khí tức của bóng người ẩn nấp trong đó hết sức kinh khủng.  

Đúng là mạnh hơn rất nhiều so với Đường Nham gặp lúc vừa vào thành, hoàn toàn không phải một cao thủ đơn giản.  

Ồ?  

Trong mắt Lâm Nhất chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, tu vi của Nam Cung Hạ này vậy mà là Bán Bộ Thiên Phách.  

Với số lượng đan
Tinh Nguyên khổng lồ mà đám người Hỏa Vân Giới thu thập trong thành, cho dù không rơi vào tay hắn toàn bộ nhưng cũng đủ để hắn ta tấn thăng lên Thiên Phách rồi mà.  

Vì sao vẫn là Bán Bộ Thiên Phách?  

Hắn ta đang thăm dò cực hạn!  

Trong lòng Lâm Nhất thoáng chốc đã có câu trả lời, Bán Bộ Thiên Phách nhất định sẽ có cực hạn, cường độ luyện thể, phẩm cấp công pháp, tất cả đều quyết định cực hạn lớn hay nhỏ.  

Nhưng không phải bất cứ ai cũng có thể tu luyện tới cực hạn, thứ nhất là thiếu tài nguyên, thứ hai là thiếu kiên nhẫn.  

Người này đã thu thập nhiều đan Tinh Nguyên như vậy mà vẫn chưa tấn thăng lên Thiên Phách, có lẽ cực hạn đã vượt xa người thường rồi. Có điều nhìn hô hấp hiện tại, Nam Cung Hạ này cũng đã sắp đạt đến cực hạn, không bao lâu nữa sẽ tấn thăng Thiên Phách mà thôi.  

Tích lũy nhiều đan Tinh Nguyên như vậy, tu luyện Bán Bộ Thiên Phách đến cực cảnh, một khi tấn thăng Thiên Phách thì không biết kinh khủng đến mức nào nữa.  

Cực hạn của mình thì ở đâu?  

Vẻ mặt Lâm Nhất vẫn dửng dưng như thường, cũng không vì thăm do được đối phương thật hư ra sao mà gợn sóng, tự hỏi trong lòng rồi âm thầm trở về không tiếng động. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện