Kiếm ý vốn có tác dụng khắc chế cực mạnh đối với ma khí, hơn nữa, kiếm ý của Lâm Nhất còn ẩn chứa uy lực Thương Long bất diệt, sau khi đạt đến Thông Linh đại thành, hiển nhiên, nó có thể dễ dàng chặt đứt… ma khí xâm nhập.
Thậm chí, dùng kiếm ý hộ thể, muốn một mình tu luyện ở dã ngoại cũng không phải vấn đề gì lớn.
Chỉ cần Lâm Nhất muốn là có thể đi, vừa khéo, ngày mai là thời điểu đám người Đường Nham đến đoạt đan Tinh Nguyên.
“Cấm khu tường thành mà cũng dám xông loạn, không muốn sống nữa à?”
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên, trong đêm tối, có người hùng hổ đánh úp lại, hắn ta vung một quyền về phía Lâm Nhất.
Ầm ầm!
Một quyền này bộc phát uy năng cực kỳ khủng bố, như sấm sét ngang trời, quyền mang chói mắt đến nỗi khiến người ta không cách nào mở mắt ra được.
Cùng với đó, vòm trời phát ra tiếng nổ vang dội như sấm, từng tiếng đinh tai nhức óc. Bất kể thế nào, một quyền này cũng khá cao tay, người tới có thực lực không hề kém cỏi, thậm chí còn mạnh hơn Phương Thiếu Vũ.
Lâm Nhất không động đậy, ngựa Huyết Long trên vai hắn lại cong móng vuống nghênh đón.
Ầm!
Giữa không trung vang lên tiếng nổ mạnh, người nọ chợt rên lên một tiếng, nhanh chóng lui về sau mấy bước. Đến khi thấy rõ người đánh lui mình là ngựa Huyết Long, ánh mắt hắn ta lộ vẻ kinh ngạc: “Mèo ư?”
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, đoàn người Hỏa Vân giới dẫn theo võ giả của giới vực khác nhanh chóng tiến đến, dẫn đầu hiển nhiên chính là người trước đó đã thi triển Hỏa Vân Phần Thiên Thủ - Đường Nham.
Thanh niên áo xám bị ngựa Huyết Long đánh lui lập tức nở nụ cười nịnh nọt, chỉ vào Lâm Nhất và nói: “Đường ca, tên nhóc này muốn chạy trốn,
bị ta phát hiện”.
Nhưng Đường Nham lại chẳng hề liếc mắt nhìn hắn ta, mà chăm chăm nhìn ngựa Huyết Long chỉ cao cỡ bằng bắp chân, nhưng lại bộc phát uy áp khiến người ta có cảm giác như đang đối mặt với dị thú hồng hoang, khí tức trên người nó khiến lòng người hoảng sợ.
Mèo! Mèo Long Huyết?
Ánh mắt Đường Nham rực sáng, đây là dị chủng, dù ở trên Thiên Lộ cũng rất hiếm thấy.
“Trở về!”
Lâm Nhất thờ ơ nói.
Vèo!
Ngựa Huyết Long lập tức tản đi uy áp hệt như Đại Thánh trên người mình, rồi nhoáng một cái, nó như một tia chớp đen vọt đến bờ vai Lâm Nhất, cuộn mình, lạnh lùng nhìn đám người trước mặt.
“Người bạn trẻ, trời tối chớ có đi loạn”.
Đường Nham nhìn về phía Lâm Nhất, tùy tiện đánh giá một phen rồi nhếch miệng, nở nụ cười nghiền ngẫm, trong mắt hắn ta tràn đầy khinh thường cùng châm chọc.
Trong mắt hắn ta, nhân tài kiệt xuất ở giới vực khác cùng lắm chỉ bằng gia súc do Hỏa Vân giới nuôi nhốt thôi, ngay cả việc làm đá kê chân cho bọn họ quật khởi trên Thiên Lộ cũng không đủ tư cách.
Lâm Nhất không bộc lộ cảm xúc, cứ thế quay người rời đi.
“Đường ca, sao lại thả hắn đi như vậy? Rõ ràng là tên tiểu tử này không muốn giao nộp đan Tinh Nguyên cho nên định nhân đêm tối đào tẩu”, thanh niên áo xám chịu thiệt không nhỏ trong tay ngựa Huyết Long tỏ vẻ tức giận nói.