Chẳng qua nụ cười của hắn lạnh đến mức khiến mặt trời không thể chiếu rọi ánh nắng vào người mọi người.
Bản tính của hắn vốn là người tốt với ta, ta tốt với người.
Trong Huyền Hoàng giới, hắn chỉ quan tâm đến sinh tử của Chúc Thanh Sơn, không muốn bận tâm nhiều về những người khác.
Nhưng bây giờ hắn đã sai, vô cùng sai.
Phương Thiếu Vũ không hề muốn nhằm vào hắn, cái gọi là thủ lĩnh, cái gọi là nhường nhịn chỉ là một cách để hắn ta đảm bảo Huyền Hoàng giới không bị diệt cả đội thôi.
Kiên trì, nhẫn nại đều vì sống sót!
Còn sống mới có hi vọng.
Nhưng hắn ta không hèn nhát, khi đồng đội gặp nguy hiểm đến tính mạng, hắn ta vẫn sẵn sàng vứt bỏ danh dự của mình để cầu xin đối thủ.
Cuộc tranh tài vạn giới, hắn ta nghĩ Lâm Nhất mới là quân chủ chốt của Huyền Hoàng giới nên mới dặn đi dặn lại đối phương!
“Nếu ngươi tự nguyện giao Hỏa Vân Phần Thiên Thủ ra, ban đầu sẽ có một chút cơ hội sống sót... Nhưng bây giờ, ta bảo đảm, ta bảo đảm ngươi sẽ hối hận vì cú đá vừa rồi, quỳ xuống cầu xin ta như một con chó!”
Những lời lạnh nhạt của Lâm Nhất vang lên, ánh mắt lạnh đến cực hạn, hắn luôn luôn bình tĩnh nay đã thật sự nổi giận.
Gì cơ?
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.
Muốn Đường Nham quỳ xuống xin tha như một con chó?
Tiểu tử này điên rồi ư, không thấy vừa rồi Đường Nham đá một phát đã làm Phương Thiếu Vũ suýt chết sao?
Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ khinh bỉ, tiểu tử Huyền Hoàng giới này trông mới mười tám mười chín tuổi, nhưng thái độ lại ngông
cuồng như tiền bối đại năng.
Ai cho hắn sự tự tin lớn như thế?
“Ha ha ha, đây là câu chuyện cười hài hước nhất mà ta từng nghe trong đời đấy”.
Trên khuôn mặt dữ tợn của Đường Nham không nhịn được hiện lên ý cười: “Nếu không phải do ngươi giết một con chó của ta, ta vẫn muốn giữ lại cho ngươi một mạng, ít nhất thì nghe chuyện cười mỗi ngày sẽ làm con người ta vui vẻ hơn, nhưng ngươi đã giết chó của ta, vậy thì nên... đi chết đi!”
Vèo!
Hắn ta vừa nói xong đã bay vút lên, lao nhanh tới trước mặt Lâm Nhất.
Rầm rầm!
Tốc độ của hắn ta quá nhanh, kéo theo gió lớn làm cuốn lên bụi bặm khắp quảng trường, đất đá bay mù mịt càn quét hàng vạn mét xung quanh.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tốc độ bay của hắn ta đã nhanh đến đáng sợ, nhưng tốc độ tung quyền lại càng nhanh hơn. Mọi người còn chưa kịp nháy mắt, Đường Nham đã tung liên tiếp bảy bảy bốn chín quyền tới trước ngực Lâm Nhất.
Trong tiếng nổ rung trời, uy áp lớn mạnh sau lưng Đường Nham ngưng tụ thành ngọn lửa lớn như núi. Khi hắn ta đánh ra quyền mang, ngọn lửa không ngừng nhún nhảy như sóng lớn bị sóng âm dao động, lại như một con thú dữ đang rống.