*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên đầu rồng, sắc mặt Lâm Nhất đã tối sầm lại.
Viu!
Hắn giang rộng hai tay ra, tốc độ nhanh như chớp đáp xuống trên mặt đất.
Trong lúc đáp xuống, hai người đứng bên cạnh Diêm Thiết mỗi người đều bùng lên sát ý. Rất rõ ràng, bọn họ muốn nhân cơ hội này bất ngờ tấn công Lâm Nhất, nhưng đáng tiếc tốc độ của hắn quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp tìm ra sơ hở thì hắn đã đứng ở trước mặt mấy người bọn họ.
Ào!
Kiếm ý trên người hắn ào ra như nước vỡ đê, ba người Phương Thiếu Vũ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, vội vàng lui về một bên.
“Không hổ là người có thể một kiếm chém chết Nam Cung Hạ, ngươi vậy mà cũng có chút thủ đoạn, còn mạnh hơn một xíu xiu so với tưởng tượng của ta”.
Diêm Thiết khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt ngạo mạn, lạnh lùng cười nói.
Xong rồi!
Nhìn thấy Lâm Nhất từ trên đầu rồng nhảy xuống, trái tim của tất cả mọi người như hẫng một nhịp, gặp phải Thiết Thủ Đồ Phu Diễm Thiết, Lâm Nhất bây giờ không hề có chút phần thắng nào.
Hắn nên lập tức trốn đi thật xa, đợi sau này khi thực lực tinh tiến hơn rồi lại đến gây sự với Hoả Vân giới mới đúng.
Nhưng mới bị Diêm Thiết kích động vài câu mà đã ngốc nghếch nhảy xuống đây, thật là quá non nớt, gần như bị đối phương đùa cợt trong lòng bàn tay rồi.
“Lâm Nhất, hắn ta là nhân vật đứng thứ hai của Hoả Vân giới, Diêm Thiết, mệnh danh là Thiết Thủ Đồ Phu, thực lực chỉ thua mỗi Phong Huyền”, Phương Thiếu Vũ vội vàng nói, nhắc nhở Lâm Nhất đừng quá sơ ý.
Vẻ mặt Diêm Thiết nghiêm nghị, hờ hững nói:
“Lão nhị lão tam, hai ngươi lui xuống đi, đối phó với người này đối với các ngươi mà nói hơi phiền phức. Để ta chơi đùa một chút, rất lâu rồi chưa ra tay, ta cũng nên động thủ một chút, nếu không có một số người còn tưởng Thiết Thủ Đồ Phu ta chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực”.
Mắt nhìn người của hắn ta không tệ, nhìn thấy Lâm Nhất hoá giải được uy áp Thiên Phách của mình liền biết, lão nhị lão tam có liên thủ với nhau cũng rất khó để đánh hạ đối thủ trong một thời gian ngắn được.
Mà nếu lơ là một chút, còn rất có thể lật thuyền trong mương nữa.
Như vậy thì uy danh của Hoả Vân giới có lẽ khó mà bảo toàn được, chẳng bằng để hắn ta đích thân ra tay còn hơn.
Vừa đúng lúc để cho đám võ giả quê mùa của Giới Vực này được mở mang tầm mắt, cái gì mới được gọi là nền tảng của Hoả Vân giới.
“He he, thế thì lão đại ra tay phải nhẹ nhàng chút nhé, đừng có chơi chết thằng nhóc này, hắn chết rồi thì chúng ta khó mà giải thích được với Phong sư huynh đó’.
Hai người cười gian xảo, sau đó đồng thời lui về phía sau.
Đáy mắt Lâm Nhất thoáng loé lên tia sáng, trong lòng hắn thầm cười lạnh, một đám hề nhảy nhót như con khỉ, chết đến nơi rồi mà còn không biết.