Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 319


trước sau

Trong tình cảnh đàn quạ bay lượn đầy trời, ưu thế của Viêm Ma Chiến Thể đã được bày ra rõ ràng trong giờ khắc này. So với Người mặc toàn thân mặc chiến giáp còn mạnh hơn rất nhiều.

Chiến giáp mặc dù chống đỡ được quạ mổ, nhưng không ngăn cản được độc viêm màu đen có tính ăn mòn, cũng không còn chịu được bao lâu nữa.

Về phần trung niên áo xanh thì hoàn toàn phải dựa vào ưu thế thân pháp để chống đỡ, đến khi linh nguyên tiêu hao không còn bao nhiêu thì cũng phải lui xuống.

Nhưng cứ trừng mắt ra nhìn Lâm Nhất lấy đi Tử Điện Huyền đan thì trong lòng hai người cực kỳ không cam tâm.

"Lâm huynh đệ, thực lực của ngươi mọi người đều đã chứng kiến, cũng không cần phải làm tổn thương hòa khí. Ngươi bồi thường hai chúng ta ít Tiên Thiên đan hoặc linh thạch trung phẩm, ta có thể nhường viên Tử Điện Huyền đan này cho ngươi".

Trung niên áo xanh nhìn về phía Lâm Nhất, lúc nói chuyện rõ ràng đã rất kiềm chế.

Advertisement

Người mặc chiến giáp gật đầu nói: "Ý kiến này không tệ! Mặc dù Viêm Ma Chiến Thể của ngươi mạnh nhưng trận chiến vừa nãy chắc chắn đã có hao tổn".

"Khỏi cần đàm phán".

Lâm Nhất thản nhiên cười, không chút khách sáo lựa chọn từ chối.

Hắn một chút cũng không hoảng, cùng lắm thì trực tiếp ra tay, cứ việc tiêu hao cũng được. Chỉ cần đám quạ này không tản hết đi thì hắn vẫn có ưu thế cực lớn.

Ca sát!

Advertisement

Đúng lúc này, chiến giáp trên người tên to con bị Hắc Hỏa Nha ăn mòn một mảng nhỏ, vừa sơ ý cái đã bị Hắc Hỏa Nha mổ thương, đau đớn kêu gào lên.

Gắng sức quá lâu khiến bộ huyền giáo trung phẩm này của hắn ta đã có chút không chống đỡ được nữa.

"Đáng ghét!"

Đại hán chiến giáp giận dữ gào lên mấy tiếng, sau khi đánh chết mấy con Hắc Hỏa Nha thì không dám đợi lâu, vội vàng rút lui về phía đỉnh núi.

"Đi mạnh khỏe".

Lâm Nhất ung dung khẽ cười, Viêm Ma Chiến Thể của hắn vẫn chưa lộ ra chút sơ hở nào dưới sự tấn công của Hắc Hỏa Nha.

"Tiểu tử, coi như ngươi giỏi!"

Trung niên áo xanh nhìn sâu vào Lâm Nhất một cái rồi cũng đồng thời rút lui.

Người to con vừa đi, chỉ còn lại một mình ông ta, muốn đối phó với Lâm Nhất cũng không thể, không đi không được.

Giữa đỉnh núi hoang rải rác thi hài nhất thời chỉ còn lại một mình Lâm Nhất.

Cảnh tượng toát lên vẻ thê lương, sự tàn khốc trên con đường võ đạo lại một lần nữa bày ra trước mắt Lâm Nhất vô cùng rõ ràng.

"Không ngờ... viên Tử Điện Huyền đan này cuối cùng lại là Lâm Nhất đoạt được".

"Lão giả khô gầy có tu vi cường đại như vậy mà đến cuối cùng cũng chết trong tay hắn, thế sự khó lường!"

"Lão giả đó chết cũng không oan uổng, nếu như ông ta né tránh một kích hộp kiếm đó thì cũng không đến nỗi bị đàn quạ vây quanh tấn công".

"Nói cho cùng vẫn là đã khinh địch".

Những võ giả chưa tản đi xung quanh đỉnh núi lại không nhìn thấy đống thi thể ỉu xìu, mà chỉ dán ánh mắt cháy bỏng lên trên người Lâm Nhất. Những tiếng xôn xao bàn tán đều là sự ngưỡng mộ vì Lâm Nhất đã thu thập được Tử Điện Huyền đan.

Một tướng thành công vạn hài cốt khô nằm xuống!

Mỗi cường giả sinh ra đều ắt phải dẵm lên hài cốt của vô số người, chẳng ai thương hại kẻ yếu, người ta chỉ chú ý đến hào quang trên người kẻ mạnh mà thôi.

Nhìn đống thi thể trên đỉnh núi, sắc mặt Lâm Nhất ngưng trọng.

Có lẽ có một ngày ta cũng có thể sẽ biến thành bộ xương khô, nhưng đã bước đi trên con đường này rồi thì không còn đường lui nữa.

Đặt Táng Hoa kiếm vào hộp kiếm sau lưng, không bao lâu sau Lâm Nhất cũng rời đi theo hướng khác.

Hắc Hỏa Nha tấn công
hắn cũng không nhẹ nhàng như hắn thể hiện bên ngoài, nơi này ở lại lâu cũng không có lợi.

Đám người xung quanh thở phào một hơi, biết sẽ không còn kỳ ngộ nữa nên cũng tản dần đi.

Nhưng Thanh Dương Giới này vừa mới bắt đầu, còn chưa đến được di tích của tông môn viễn cổ, khả năng có là vô cùng, mọi người nhanh chóng sốc lại ý chí chiến đấu.

Lưng đeo hộp kiếm, Lâm Nhất tìm được một nơi cực kỳ hẻo lánh mới cẩn thận dừng lại.

Sau một hồi lục soát bốn phía, xác định thật sự không có người theo đuôi mới yên tâm được.

Một viên nội đan của yêu thú cảnh giới Huyền Võ và cả Tử Điện Ma Long Viên huyết mạch long tộc viễn cổ. Giá trị gộp lại quá khổng lồ, không thể sơ ý được.

Sau khi xác định, Lâm Nhất thận trọng lấy ra viên Tử Điện Huyền đan, khí tức kh ủng bố mà bạo ngược lập tức tỏa ra.

Điện quang tử sắc trong huyền đan không ngừng lập lòe.

"Thử đã xem có thể luyện hóa được chút lực lượng nào của huyền đan này không".

Lực lượng của yêu đan cảnh giới huyền võ chỉ cần có thể luyện hóa được một chút thôi thì tu vi của hắn sẽ lớn mạnh vượt bậc, nhanh chóng tịnh tiến.

Hai tay giao nhau, Lâm Nhất đặt Tử Điện Huyền đan vào giữa, đồng thời bắt đầu vận chuyển Tiên Thiên Thuần Dương Công.

Lực lượng kh ủng bố ẩn chứa trong Tử Điện Huyền đan chớp mắt cuộn trào mãnh liệt, giống như một con bạo long giận dữ xông thẳng vào trong người hắn.

Luồng khí xoáy rực lửa kim sắc trong đan điền phóng xuất ra một cỗ linh nguyên Tiên Thiên bá đạo cương mãnh, muốn hàng phục cỗ lực lượng như con bạo long này.

Thình thịch!

Hai cỗ lực lượng kịch liệt va chạm trong cơ thể, bạo phát ra những tiếng nổ ầm ầm, linh nguyên Thuần Dương mạnh mẽ bá đạo lại có chút không địch lại được, chống đỡ vô cùng chật vật.

Từ khi hắn tu luyện Thuần Dương Công đến nay đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này.

Với sự cương mãnh bá đạo của Thuần Dương Công, lực lượng càng táo bạo thì lại càng hưng phấn, lần này đã lại chịu một vố hớ lớn rồi.

"Khí tức táo bạo quá..."

Lâm Nhất thầm kinh ngạc, lực lượng ẩn chứa trong Tử Điện Huyền đan lại khó luyện hóa như vậy.

Nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì lạ. Hiện tại hắn chẳng qua chỉ là Tiên Thiên ngũ khiếu, muốn luyện hóa được yêu đan cảnh giới Huyền Võ quả thực đã là bước nhảy vọt quá lớn rồi.

Mặc dù Tiên Thiên Thuần Dương Công đã đạt đến đỉnh phong viên mãn, nhưng đối mặt với lực lượng cảnh giới Huyền Võ thì vẫn có một khoảng cách lớn.

Nhưng cũng may, hắn không cần phải trực tiếp luyện hóa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện