Hoàn toàn không cần phải đến Nhật Diệu Chi Địa. Truyền thừa và bảo tàng ở Nhật Diệu Chi Địa và Tinh Diệu Chi Địa chung quy cũng kém hơn những nơi khác một chút.
Lâm Nhất tùy ý quan sát hai người này, sát khí trên người mỗi người đều nặng đến mức có chút đáng sợ.
Chỉ sợ trước khi đến con đường thông thiên, bọn họ là những kẻ tàn ác ở giới vực của mình. Vong hồn dưới tay ít nhất cũng phải mấy nghìn, thậm chí hơn một vạn cũng có khả năng.
So với hai người họ, tà tu mà Lâm Nhất từng nhìn thấy ở giới vực Huyền Hoàng hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Những ngày tiếp theo lại có một vài nhân tài xuất chúng ở các giới vực cấp cao, hoặc là đi một mình, hoặc là đi theo cặp xuất hiện. Chỉ là thực lực bọn họ đều thua kém Phong Vô Kỵ và Mạc Hàn không ít, Trần Huyền hơi yên tâm được một chút.
Nếu người ở giới vực cấp cao đến đây toàn là kẻ tàn bạo như hai người kia, thì hắn ta thật sự không cần phải đến thành Hỏa Vũ nữa.
Hai ngày sau.
Khi mọi người cảm giác được cái khô nóng của hoang nguyên rõ ràng giảm bớt đi không ít, cuối tầm nhìn lại xuất hiện hai bóng người, lướt đi như tia chớp.
Khí tức đó không hề thua kém gì Phong Vô Kỵ và Mạc Hàn.
“Lại là hai người trong mười hạng đầu dưới bảng Thương Long…”, Trần Huyền nhíu mày, khẽ giọng nói.
Hai người thanh niên một gầy trơ xương, hốc mắt lõm sâu, dường như gió thổi là ngã, trên người đeo trường kiếm. Người còn lại vóc dáng cường tráng, mặt rộng miệng rộng, nhưng mắt lại giống như rắn độc đáng sợ, lấp lánh tia sáng lạnh lẽo âm u.
Hai người có thể hình quái dị, đứng cùng nhau trông tương phản rất lớn.
“Thạch Phong và Trần An của giới vực U Vân cũng đã đến. Hai người này đều có thực lực xếp trong mười hạng đầu dưới bảng Long Vân. Đừng thấy tướng mạo bọn họ xấu xí, tuyệt đối không được sơ suất. Trước kia đại sư huynh từng giao đấu với hai người này, đấu năm trăm chiêu mới miễn cưỡng chiến thắng…”
Ánh mắt Trần
Huyền nghiêm nghị, lên tiếng nhắc nhở đám người Lâm Nhất.
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, gần một nửa yêu nghiệt của giới vực cấp cao có thể xếp vào mười hạng đầu dưới bảng Long Vân đã đến đây. Những người này hầu như đều có tu vi Thiên Phách tầng một viên mãn, lúc độ kiếp ít nhất đã hao tốn hai trăm vạn viên đan Tinh Nguyên trở lên, trên người có khí tức cực kỳ đang sợ.
Phong mang ẩn giấu mạnh hơn Trần Huyền và Bùi Vũ nhiều.
Rất có thể trong tay mỗi người đều có đạo binh. Đợi đến thành Hỏa Vũ, những người này chắc chắn sẽ có thực lực áp đảo, nhân tài ở Nhật Diệu Chi Địa hoàn toàn không thể giao tranh với những người này.
Còn Nhật Diệu Chi Linh thì đừng nghĩ tới.
Trừ những nhân tài trong mười hạng đầu sau bảng Thương Long, những giới vực cấp cao khác cũng có nhiều tồn tại đáng sợ.
Tần Phong nói thành Hỏa Vũ này sẽ là vũ đài giao tranh của các giới vực cấp cao, không sai chút nào.
“Hai tên Phong Vô Kỵ và Mạc Hàn cũng đến rồi”.
Thạch Phong của U Vân giới người gầy trơ xương, lưng đeo cổ kiếm chuyển ánh mắt, lập tức phát hiện sự tồn tại của hai người này.
Trần An, thanh niên mặt rộng ở bên cạnh cười nhạt không nói.
Chuyện này còn phải hỏi, chắc chắn bọn họ cũng có tâm tư giống hai chúng ta, đều muốn lấy hết trọng bảo ở thành Hỏa Vũ, nhanh chóng lấy Nhật Diệu Chi Linh. Nhật Diệu Chi Linh có thế nào cũng là một trong những thứ mấu chốt để mở ra Thương Long Cấm Giới. Nếu có thể lấy về tay, ai lại muốn từ bỏ dễ dàng.