*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đáng thương”.
Vẻ thương hại thoáng qua trong mắt Phong Vô Kỵ, nhưng nụ cười trên môi hắn ta lại có vẻ rất vui.
Tính cách tàn bạo thất thường được thể hiện vô cùng rõ ràng.
Ban đầu có gần một trăm người tranh giành Ma Liên Chi Xà, nhưng sau khi Phong Vô Kỵ xuất hiện lập tức giảm hơn một nửa, một nửa số người còn lại do dự một lúc mới nhớ ra danh tiếng đáng sợ của hắn ta.
Nhưng chỉ trong chốc lát do dự đã khiến hơn năm mươi người này đều mất mạng, dù có chạy xa cũng vô ích.
“Một lũ sâu kiến hạ đẳng, không biết lấy đâu ra tự tin mà còn dám tham lam sau khi gặp mình”.
Phong Vô Kỵ nhìn thanh đao trong tay, khẽ thở dài: “Đáng tiếc, sâu kiến chung quy vẫn là sâu kiến, không đủ làm đao U Huyền no”.
Đợi đến khi cất đao vào vỏ, Phong Vô Kỵ mới nhìn về phía Ma Liên Chi Xà.
Quả nhiên là chí bảo, nhưng phần quý giá nhất của Ma Liên Chi Xà là xà thần đã bị lấy mất, không có xà tâm, giá trị giảm một nửa, may mà liên tâm vẫn còn.
Hơi thở chân nguyên của hắn ta phun trào mãnh liệt, có thể chọn độ kiếp Thiên Phách Nhị Trùng Thiên bất cứ lúc nào. Tu vi thâm hậu, đáng sợ hơn Trần Huyền cùng cảnh giới Thiên Phách Nhất Trùng Thiên rất nhiều. Nếu hắn ta muốn thì thậm chí có thể độ kiếp Thiên Phách thành công ngay bây giờ.
“Để độ kiếp Thiên Phách Nhị Trùng Thiên, yêu nghiệt bảng Thương Long ít nhất cũng phải chuẩn bị năm trăm vạn viên đan Tinh Nguyên. Hiện tại mình có thể hấp thu nhiều nhất ba trăm vạn viên đan Tinh Nguyên, còn cách quá xa… Phải tìm vài người có Nhật Diệu Chi Linh mới được, nếu không thể đột phá Thiên Phách Nhị Trùng Thiên thì đến Thương Long Cấm Giới cũng vô dụng”.
Sau khi cất Ma Liên Chi Xà, Phong Vô Kỵ lẩm bẩm.
Cùng lúc đó.
Trong một cung điện đổ nát và rộng lớn, máu văng tứ tung, tiếng la hét thê thảm vang không ngừng.
Trong cung điện có người đang tàn sát, rất nhiều người đang điên cuồng chạy trốn, thi triển tất cả át chủ bài của mình.
“Giết!”
Sâu trong cung điện, Mạc Hàn đến từ giới vực Hắc Sa đang cười như điên, sắc mặt dữ tợn.
Cung điện này lộ diện nhờ
cát vàng chảy ngược về sau, nơi đây có rất nhiều bí bảo hoàn chỉnh và ngọc giản, thậm chí còn có chai thuốc còn nguyên. Nó vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, chỉ cần chốc lát cũng giúp người ta thu hoạch được rất nhiều thứ.
Nhưng những người này còn chưa kịp vui vẻ thì Mạc Hàn đã đến!
Tên yêu nghiệt của giới vực cao đẳng còn đáng sợ hơn cả quái vật này cười khẩy, không đợi mọi người có phản ứng đã ra tay tàn sát tất cả.
Hắn ta thậm chí còn không cho họ cơ hội nói chuyện, thanh trường kích trong tay đã vung lên, uy lực của đạo binh hạ phẩm được hắn ta phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Dưới uy áp của thanh đạo binh này, mọi người còn không kịp thi triển năm phần tu vi của mình, có thể nói là cực kì thê thảm.
Nếu không thì khung cảnh đã không trở nên hỗn loạn như thế, ngay cả tự vệ cũng không làm được, hoàn toàn áp đảo.
Trong nháy mắt đã máu chảy thành sông, thi thể ngổn ngang.
“Ha ha, quá đã!”
Mạc Hàn nhếch môi cười, nhìn cảnh tượng thi thể ngổn ngang trước mặt, ánh mắt hắn ta có vẻ vô cùng hưng phấn.
Tuy hầu hết các yêu nghiệt của giới vực cao đẳng đều rất tàn nhẫn và quyết đoán, nhưng dạng người không e sợ gì, chưa nói lời nào đã ra tay tàn sát như Mạc Hàn và Phong Vô Kỵ cũng rất ít.
Sự tàn bạo của hai người hoàn toàn không có bất cứ lý do nào.
Điều này có liên quan đến giới vực của họ, bất luận là giới vực Hắc Sa hay giới vực Huyết Cốt đều là tông môn chuyên về tà tu. Khắp giới vực đều là ngươi lừa ta gạt, chém giết thất thường, những võ giả trưởng thành trong hoàn cảnh này không có ai là không thích giết chóc.