Phong thái của hắn ta không hề giảm, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt dữ tợn, toát ra khí chất lạnh như băng, chỉ nhìn từ xa thôi đã cảm thấy không được tự nhiên, chỉ một ánh mắt đã đủ để mang lại áp lực thật lớn cho người khác.
Cùng là một trong mười yêu nghiệt đứng đầu bảng Thương Long, thực lực của hắn ta không hề thua kém Phong Vô Kỵ.
Khi dị tượng Nhật Diệu Chi Linh sinh ra xuất hiện, Mạc Hàn khẽ nheo mắt, trong mắt có tia sáng loé qua.
“Xuất hiện rồi à? Cứ tưởng phải đợi thêm vài ngày nữa...”
Mạc Hàn cau mày, hắn ta khác với Phong Vô Kỵ, không có hứng thú gì lớn với Nhật Diệu Chi Linh, ngược lại quan tâm việc tìm được những bảo vật khác trong di tích Long Thành hơn.
Tiếc rằng hắn ta đi chuyến này theo lời căn dặn của đại sư huynh giới vực Hắc Sa, yêu cầu hắn ta phải lấy được Nhật Diệu Chi Linh để chuẩn bị cho kế hoạch tuyển chọn.
“Tuy bảo vật tốt nhưng Nhật Diệu Chi Linh vẫn quan trọng hơn, chắc hẳn gần sát xung quanh Nhật Diệu Chi Linh cũng sẽ có một số địa bảo thiên tài”.
Mạc Hàn cười nhếch mép, rất nhanh đã từ bỏ ý định ban đầu của mình.
Vèo!
Dứt lời, hắn ta cầm lấy thanh trường kích bên cạnh rồi nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Trên một cồn cát chập trùng, hai bóng người khác biệt nhau đang đứng song song nhau nhìn dị tượng ở nơi sâu trong di tích.
Một người gầy như que củi, hốc mắt trũng sâu, đeo thanh kiếm cổ thon dài. Người còn lại cao to vạm vỡ, mặt to miệng rộng, mắt bắn ra tia sáng như rắn độc.
Đó chính là Thạch Phong và Trần An của giới vực U Vân, cả hai đều là một trong mười yêu nghiệt đứng đầu bảng Thương Long và đều có đạo binh. Nếu xét riêng mỗi người, danh tiếng và thực lực đều yếu hơn Mạc Hàn và Phong Vô Kỵ rất nhiều, nhưng nếu hai người hợp lực thì tỉ lệ thắng là năm năm, thậm chí còn cao hơn một chút.
Họ coi trời bằng vung, thực lực mạnh mẽ, đến thời khắc cuối cùng mới xuất hiện, trên mặt luôn là
vẻ kiêu ngạo, thậm chí còn không để rất nhiều nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao vào mắt.
“Ngoại trừ Mạc Hàn và Phong Vô Kỵ, những người khác không cần để vào mắt... Nhưng hai người này vẫn khó đối phó nhất”.
Thạch Phong với thân hình gầy gò đeo kiếm cổ, khẽ thở dài: “Để lấy được Nhật Diệu Chi Linh thật khó”.
Trần An cười nhẹ: “Dù sao cũng là một trong số những chiếc chìa khoá để mở Thương Long Cấm Giới, sao có thể dễ dàng như vậy, hai người chúng ta hợp lực thì tỉ lệ thắng vẫn cao hơn họ một chút”.
“Nói đúng lắm, ngày thường hai người này đều rất ngông cuồng, lần này gặp phải dạy cho họ một bài học mới được!”
Hàn ý chợt thoáng qua trong mắt Thạch Phong, hắn ta thâm độc nói.
Trong mười người đứng đầu bảng Thương Long, ngoài điểm chung là đều đến từ giới vực tương đồng, quan hệ giữa họ với nhau đều vô cùng ác liệt.
Mọi người đều là đối thủ cạnh tranh trực tiếp nhất của nhau, để được lên hạng trên bảng Thương Long thì cần phải đánh bại hoặc giết chết đối phương mới được.
“Đi!”
Hai người nói chuyện một lúc rồi lao nhanh về phía sâu trong di tích.
Cùng lúc đó, nhân tài kiệt xuất của giới vực cấp cao và võ giả đến từ giới vực cấp trung của Nhật Diệu Chi Địa khác cũng đang liều mạng chạy về phía khu vực này.
Có thể tưởng tượng không bao lâu nữa, nơi Nhật Diệu Chi Linh sinh ra nhất định sẽ hội tụ quần hùng.
Tất cả nhân tài kiệt xuất của Nhật Diệu Chi Địa đến thì không nói, yêu nghiệt và nhân tài kiệt xuất của giới vực cấp cao cũng sẽ không có ai vắng mặt.