Lâm Nhất ở bên dưới cây, vạt áo sam xanh, tóc dài tung bay theo gió. Trên người hắn lúc này không hề có chút sát ý nào, càng không tính là bộc lộ tài năng, hắn giống như một tiên nhân hạ phàm, không nhiễm bụi trần mà vẫn mộc mạc thanh cao.
Đáy mắt Lâm Nhất đầy sương mù, bàn tay trắng như ngọc nắm đốc kiếm sau đó thân kiếm từ từ chìm vào trong vỏ.
Tên kiếm Táng Hoa!
Nửa đời lục bình xuôi theo nước, một đêm mưa lạnh táng danh hoa.
Trong mặt hồ ánh nước sóng sánh, cánh hoa trên cành cây từng đốm từng đốm như hoa tuyết rơi rụng, tung bay khắp trời, tựa như điêu tàn lại tựa như tái sinh, trong giây phút cận kề cái chết hóa thành đóa sen nở rộ.
Trảm Thiên kiếm thứ hai, Thanh Liên.
Kiếm khí như mặt hồ, lá rụng thành sen, nước chảy hoa bung nở, một thoáng hóa vĩnh hằng.
Rắc, kiếm thân hoàn toàn ngập trong vỏ kiếm, cơ thể không đầu của Phong Vô Kỵ rầm một tiếng đổ ập xuống đất làm văng lên từng đám bụi mù.
Thanh Tiêu tại thụ, Tử Diên hoa khai.
Dưới gầm trời này, một kiếm trảm xuống!!
Bịch!
Trong bầu không khí chết lặng, âm thanh gây ra do cơ thể không đầu của Phong Vô Kỵ đổ xuống bị phóng đại.
Chết rồi?
Phong Vô Kỵ chết rồi?
Tất cả mọi người đều ngây như phỗng, mắt trợn tròn kinh hãi và đầy khó tin, kết quả như vậy bọn họ có nghĩ nát óc cũng không thể đoán ra được.
Một giây trước, Phong Vô Kỵ còn buông lời khiêu khích, nếu như ngươi có gan thì
đến giết ta.
Giây phút khi lời vừa dứt thì đầu đã bay ra ngoài, máu văng tung tóe như suối phun.
Đại đa số mọi người ở đây đến thanh đao trong tay Phong Vô Kỵ rút ra được nửa tấc từ lúc nào cũng chưa kịp nhìn rõ. Thì càng đừng nói, kiếm trong tay Lâm Nhất rốt cuộc là được rút ra như thế nào.
Đợi sau khi tỉnh táo lại, Lâm Nhất đã thu kiếm về rồi, chỉ có thể nhìn thấy được dị tượng lá rơi rụng tạo thành bông sen bung nở.
Bọn họ hoàn toàn không thể bắt nhịp theo được phong thái chói lòa của một kiếm này.
“Chết rồi?”
“Phong Vô Kỵ thế nào mà đã chết rồi?”
“Giết người chỉ cần một kiếm! Đáng chết, Lâm Nhất này rốt cuộc là loại quái vật gì, Phong Vô Kỵ chính là yêu nghiệt trong mười thứ hạng đầu của bảng Thương Long đó!”
“Rốt cuộc là làm thế nào vậy??”
Sau một khoảng lặng, cả khu vực này bỗng trào lên một làn sóng rúng động, cái chết đột ngột của Phong Vô Kỵ đã tạo thành một cú đánh cực lớn.
Tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, như mộng như ảo, chẳng có chút cảm giác thực tế nào.