Mái tóc dài tung bay, Lâm Nhất mở hai bàn tay ra, giờ này phút này, trong tay hắn không có kiếm, nhưng lại chẳng hề sợ hãi, tất cả những gì hắn nhớ đến nghĩ đến, chỉ là trong lòng vẫn luôn hướng về phía trước, một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi.
Ong! Ong! Ong!
Táng Hoa bên trong kiếm hạp sau lưng liều mạng giãy giụa, muốn xông thẳng ra ngoài, nhưng đều bị Lâm Nhất ấn chặt lại.
“Đừng vội”.
Lâm Nhất khẽ giọng an ủi một câu, sau đó nhìn về phía hai người, lạnh lùng nói: “Chơi với các ngươi một chút vậy”.
Thương Long bất diệt, bất diệt Thương Long!
Kiếm ý Thông linh đỉnh phong viên mãn bị Lâm Nhất đẩy lên cực hạn, kiếm quang hai màu tím xanh bao phủ khắp toàn thân, Lâm Nhất dùng ngón tay thay kiếm, đồng thời sử dụng Thanh Tiêu kiếm quyết và Tử Diên kiếm quyết.
Kiếm thế mênh mông, phong lôi thịnh nộ, Thanh Tiêu múa vờn, Tử Diên bay cao.
Keng! Keng! Keng! Keng!
Bóng người lúc mờ lúc ảo, kiếm quang tung hoành, có âm thanh va chạm dữ dội vang lên không ngừng, liên miên không ngớt. Màn giao đấu kinh thiên động địa giống như cuồng phong bão táp đánh úp đất trời, chẳng ngơi nghỉ lấy một giây.
Cuộc chiến đấu dữ dội và tàn khốc cứ tiếp diễn không ngừng, Chân nguyên ở giữa không trung xao động liên miên, dị tượng này át đi dị tượng nọ, kiếm quang giao nhau, máu tươi văng tung tóe.
Lâm Nhất lấy một địch hai, nhìn thì như một chiếc thuyền đơn độc trong cơn giông bão, nhưng từ đầu đến cuối kiếm ý của hắn đều chưa từng bị dao động hỗn loạn.
Một thân áo sam xanh đã nhuốm đỏ từ lâu.
“Đáng sợ quá, uy lực của đạo binh thật khủng khiếp”.
“Hai đạo binh liên thủ, kiếm ý của Lâm Nhất hoàn toàn bị áp chế, yếu thế về tu vi lập tức bộc lộ ra rồi”.
“Thanh Táng Hoa trong tay Lâm
Nhất kia rốt cuộc chẳng phải đạo binh, hơi yếu thế một chút. Dưới sức liên thủ của hai đạo binh gần như không thể tuốt ra khỏi vỏ, sợ là chỉ chạm nhẹ thôi cũng sẽ gãy mất rồi”.
“Lâm Nhất có chút nguy hiểm rồi”.
Nhóm người lùi về phía xa kia thấy được cảnh tượng đáng kinh hãi này đều cảm thấy giật mình bàng hoàng không thôi. Rất nhiều nhân tài của Nhật Diệu Chi Địa trông thấy tình huống như vậy, đáy mắt đều lộ ra vẻ đáng tiếc.
Có thể tay không giao đấu với hai đại yêu nghiệt, Lâm Nhất đã đủ trái với lẽ thường rồi, đáng tiếc dù sao thì hắn cũng không có đạo binh.
Thất bại, đối mặt với cái chết chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.
Bỗng nhiên!
Trong lòng Lâm Nhất thoáng cảm nhận được, Táng Hoa đã không còn giãy giụa nữa, Táng Hoa đã thành công thăng cấp trước hạn định dưới những đòn tấn công của hai đại đạo binh kia.
“Tiểu tử, đừng trách hai chúng ta ức hiếp ngươi, muốn trách thì trách ngươi không có đạo binh, đáng đời bị như vậy!”
Thạch Phong thấy Lâm Nhất không hề động đậy gì, tưởng là hắn đã lộ ra sơ hở, sắc mặt trở nên đặc biệt dữ tợn. Cổ kiếm trong tay bùng lên ánh tím, uy áp của đạo binh hạ phẩm này dường như bị hắn ta đẩy lên hết mức, phẫn nộ quát: “Đến đây thôi!”
Lập tức, thanh thế khủng khiếp của một kiếm ập xuống bao trùm cả người Lâm Nhất vào bên trong.