Thạch Phong hoảng hồn kinh hãi, bị dọa cho sắc mặt thoắt cái trắng bệch, biến cố đột nhiên xuất hiện này khiến hắn ta hoàn toàn không có thời gian phản ứng.
Điều này sao có thế!
Khí thế của đối phương rõ ràng đã chạm đến đáy vực vực rồi, một kiếm của hắn ta sẽ khiến đối phương chết chắc mới đúng, nhưng sau khi Táng Hoa được tuốt khỏi vỏ thì tất cả đều đã xoay chuyển hoàn toàn.
Trong lúc nguy cấp, Thạch Phong không kịp chuyển công thành thủ, vội vàng vung kiếm lên đỡ.
Rầm!
Nhưng dưới kiếm quang như vầng Hạo Nhật này, một kiếm trong lúc vội vã của hắn ta há có thể đỡ được, kiếm mang của hắn ta như một cành cây khô dễ dàng bị bẻ gãy, kiếm thế hoàn toàn bị đánh nát tan tành, uy lực của đạo binh cũng biến mất hoàn toàn.
Táng Hoa vốn đã nhẫn nhịn từ lâu nay bùng lên vẻ dữ tợn và hung hãn, kiếm mang khoáng đạt phát tán ra tựa như ngọn lửa hừng hực ngất trời, thoáng chốc nuốt chửng đối phương.
“Không!”
Tất cả mọi người chỉ nghe thấy tiếng thét thảm thiết, khi kiếm quang chôn vùi Thạch Phong vào bên trong, chỉ chốc lát hắn ta đã bị chém thành bốn năm mảnh. Trong quang mang nhức mắt, tứ chi bắn vọt ra ngoài, một kiếm đã khiến hắn ta phải chết không toàn thây.
Người không phụ ta, ta không phụ người!
Ong ong!
Quang mang từ Táng Hoa trong tay Lâm Nhất đã thu lại, thân kiếm rung lên phát ra âm thanh bi ai rung động đất trời, khiến mọi người giật mình hoảng hốt, người nghe xúc động.
“Cái này...”
Mạc Hàn ở bên cạnh đang chờ đợi thời cơ hành động, trông thấy cảnh này lập tức bị dọa cho sợ ngây người.
Giết người chỉ cần một kiếm!
Chỉ
là một kiếm, thậm chí còn chưa cả thi triển sát chiêu, chỉ dựa vào mỗi phong mang của Táng Hoa mà đã giết chết được Thạch Phong.
Nhanh đến mức khiến người ta không kịp suy nghĩ, mới giây trước Thạch Phong còn đang chiếm ưu thế chủ động tuyệt đối, vậy mà giây sau đã chết ngay tại chỗ, bị chém thành bốn năm mảnh.
Chạy!
Chỗ này không thể ở lại được nữa rồi!
Hàn Mạc lập tức tỉnh táo lại, đáy mắt lóe lên vẻ cực kỳ quyết đoán, gần như không hề có bất kỳ do dự nào mà xoay người điên cuồng lui ra xa.
Đợi sau khi hắn ta đáp xuống mặt đất, thu lại đạo binh trong tay, hai tay không ngừng kết thủ ấn.
Ào!
Chỉ thấy ánh sáng màu đen quanh người hắn ta lóe lên, cơ thể điên cuồng lắc lư, đợi sau khi hắn ta nôn ra một búng máu tươi. Chớp mắt biến hóa thành mười tám bóng mờ, mỗi một cái bóng đều lập tức biến hóa thành hình dáng của Hắc Sa, sau đó độn thổ trốn xa về phía mười tám hướng khác nhau.
Động tác nhanh nhẹn, một hơi đã hoàn thành, nhanh đến mức khiến mọi người kinh ngạc.
Rất rõ ràng đây là bí thuật mà giới vực Hắc Sa dùng để bảo vệ tính mạng, cái giá phải trả là tương đối lớn.
“Muốn chạy, không có dễ dàng như vậy!”