Hai người trong lòng ngầm hiểu, đều không định để lộ tin tức này ra ngoài.
Một là vì e sợ thực lực của Lâm Nhất, hai là trong lòng âm thầm mong đợi, Lâm Nhất có thể tìm được bảo vật khổng lồ như vậy. Hai người bọn họ nói không chừng, cố gắng thêm chút nữa cũng sẽ tìm được gì đó, nếu bây giờ để lộ ra trước thì lúc đi ra ngoài sẽ gây ra không ít rắc rối cho chính mình.
Chỉ là sau ba ngày thời gian trôi qua, sắc mặt hai người càng lúc càng khó coi, trông có vẻ vô cùng chật vật.
Môi trường trong di tích Long Thành này vốn đã khắc nghiệt, đa phần các khu vực đều đã bị lục tung lên để tìm kiếm, những thứ khác chưa bị tìm thấy thì chắc chắn cũng cực kỳ nguy hiểm.
Hai người mạo hiểm tìm tòi mấy lần, miễn cưỡng cũng có được chút thu hoạch, nhưng so với bảo vật mà hôm đó Lâm Nhất tìm được trong lầu bảo tàng thì chẳng khác gì cọng lông trên người con trâu.
“Chỗ này thực sự không thể ở lại được nữa rồi”.
Tiên Vân Chân than thở, vẻ mặt chán chường, cực kỳ thất vọng.
Trần Khung ở bên cạnh cũng chẳng khá hơn hắn ta bao nhiêu.
Hai người bọn họ bỏ lỡ rất nhiều bảo vật chỉ trong gang tấc, nếu như ngày đó mặc kệ tất cả, động tác nhanh hơn một chút thì nói không chừng Thiên Niên hỏa đã là của bọn họ rồi.
Còn có Tinh Thần Đan... còn có võ học tạo hóa cấp cao nữa.
Không nghĩ còn may, mỗi lần nhớ lại, đều có cảm giác đau đớn không thôi. Rõ ràng là cùng vào bảo địa, lại đi theo sau lưng Lâm Nhất, vậy mà ngay cả cọng lông cũng không kiếm được.
Đều tại con mèo kia, nó cũng vô sỉ quá mức rồi!
“Từ nơi này đi xuống, dù là ta và ngươi cũng không chịu nổi hỏa độc tích lũy”, Trần Khung cũng có ý muốn lùi bước, không tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa. Hiện tại, vẫn nên tranh thủ tiến sâu vào khu vực Thương Long, sớm đến Thương Long Cấm Giới có vẻ thích hợp hơn.
Thương Long Cấm Giới!
Đây mới thực sự là nơi ẩn
chứa vô số bảo vật, cùng phần lớn truyền thừa của bảo địa thượng cổ, thu hoạch ở Thương Long Cấm Giới ắt sẽ quyết định thứ tự trong trận chiến cuối cùng giữa vạn giới.
Nếu không được may mắn, không thu được gì ở Thương Long Cấm Giới thì dù có là yêu nghiệt trên bảng Thương Long cũng có khả năng bị người khác vượt mặt.
Còn nếu cơ duyên xảo hợp, may mắn đạt được một truyền thừa nguyên vẹn, thì có rơi vào đường cùng cũng có cơ hội trở mình.
“Ngươi nhìn sang bên kia đi”.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Tiên Vân Chân chợt thay đổi, trong mắt lóe lên một tia kiêng kỵ.
“Cái quỷ gì vậy?”
Trần Khung tỏ vẻ nghi hoặc, nhanh chóng nhìn theo hướng Tiên Vân Chân chỉ, bỗng chốc, hắn ta biến sắc.
Trong tầm mắt hắn ta, có ba người thanh niên mặc đồ đen thêu tơ máu đang từ xa tiến đến gần, đi sâu vào trong di tích.
Mỗi người đều toát lên khí tức khiến lòng người run sợ, chân nguyên trong cơ thể hùng hậu như núi lửa chực phun trào, cứ như bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ vậy, cực kỳ đáng sợ.
Hiển nhiên, tu vi của những người này đều là Thiên Phách tầng thứ hai.
“Này… không hổ là giới vực Huyết Cốt, đến nhanh thật!”
Trần Khung vô cùng kinh ngạc, tốc độ này đúng là nhanh đến dọa người.
Phong Vô Kỵ chỉ mới bị giết có ba ngày mà thôi, vậy mà đội tinh nhuệ của giới vực Huyết Cốt đã có mặt tại di tích Long thành.
“Ta không nói việc này”.
Sắc mặt Tiên Vân Chân nghiêm túc, ánh mắt dính chặt vào người thanh niên áo đen dẫn đầu, bất giác, cả người hắn ta run lên.