Con ngươi thanh niên cao gầy co rụt lại, hắn ta lạnh lùng quát: “Lâm Nhất, quả nhiên ngươi giống hệt như trong lời đồn, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn dám ngông cuồng như thế!”
Soạt!
Hắn ta vừa dứt lời, những người khác trên thuyền lập tức kinh ngạc, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
Lâm Nhất?
Công tử Táng Hoa Lâm Nhất?
Chuyện này sao có thể, người đã gây sóng gió ở khu vực Thương Long này đang đi cùng thuyền báu với họ ư?
Thật khó tin, vừa rồi họ còn đang bàn tán về ân oán giữa hắn và giới vực Huyết Cốt, kết quả lúc này cả hai đương sự đều xuất hiện trước mặt họ.
“Hắn là Lâm Nhất sao? Công tử Táng Hoa giết người chỉ cần một kiếm!”
“Nhìn có vẻ không bất phàm cho lắm, thế mà lại giết ba yêu nghiệt của giới vực cấp cao, có thật không đấy?”
“Có thể là giả được à? Nếu là giả thì sao giới vực Huyết Cốt có thể phái người đuổi giết hắn, ngay cả hạng mười chín bảng Thương Long Nguyên Hoành Thiên cũng tới luôn kìa”.
“Là yêu nghiệt bảng Thương Long thật, lần này có trò hay để xem rồi...”
Đám người đã lùi ra xa trở nên hào hứng, họ không thể nào tưởng tượng được rằng chỉ đi qua sông Xích Quỷ thôi cũng được xem trò hay như thế này.
Trên boong thuyền trống trải, Lâm Nhất giằng co với ba người, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn Nguyên Hoành Thiên.
Thậm chí Lâm Nhất còn có thể cảm nhận được cảm giác nguy hiểm lúc ẩn lúc hiện trên người họ, cảm giác này hoàn toàn không tồn tại trong cuộc đại chiến ở di tích Long Thành.
“Chủ động giao Nhật Diệu Chi Linh ra đây rồi quỳ xuống xin tha, ta có thể cho ngươi toàn thây. Không cần biết lúc trước ngươi đã gặp kỳ ngộ gì, đắc tội giới vực Huyết Cốt ta thì đừng hòng sống sót trên con đường thông thiên này, không ai có thể ngoại lệ!”, thanh niên cao gầy giơ tay ra chỉ về phía Lâm Nhất.
“Phùng Vũ, đừng nhiều lời với hắn,
sao đệ lại bắt loại người này xin tha, đánh gãy chân hắn, xé miệng hắn, đâm thủng mắt hắn, hắn sẽ tự biết điều thôi. Đệ và Phong Vô Kỵ là đồng môn cùng sư phụ, ta giao người này cho đệ giải quyết đấy”.
Nguyên Hoành Thiên im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, hắn ta thản nhiên nói với thanh niên cao gầy.
Sự kiêu ngạo trong lời nói, vẻ khinh thường từ tận xương tuỷ hiện rõ trên mặt như sợ người khác không biết.
“Hoành Thiên sư huynh yên tâm, cứ giao hết cho ta là được!”
Thanh niên cao gầy tên Phùng Vũ cười lạnh lùng, đồng thời điều động ba vùng khí hải, chân nguyên lập tức tuôn ra.
Soạt!
Cùng với sát khí ngập trời bùng nổ, Phùng Vũ đột nhiên lao đi, để lại vài cái bóng mờ giữa không trung. Còn chưa kịp nháy mắt, người này đã lao tới trước mặt Lâm Nhất, chân nguyên tập trung vào quyền mang, năm ngón tay siết thành nắm đấm đấm về phía mặt Lâm Nhất.
Nhanh! Ác!
Đòn tấn công này có thể nói là khá ác liệt, võ giả chưa độ kiếp Thiên Phách, ngay cả võ giả cùng cảnh giới Thiên Phách tầng hai bình thường cũng sẽ cảm thấy khó giải quyết.
Vừa đối mặt sẽ rơi vào thế yếu ngay.
Bùm!
Nhưng cuối cùng một quyền này lại không thể đánh trúng Lâm Nhất. Khi nó còn cách mặt hắn vài tấc, một luồng kiếm thế mạnh đến mức khiến người ta phẫn nộ, ánh sáng xanh tím như có thực thể cản nắm đấm rắn chắc này lại.
Ông! Ông!