Nguyên Hoành Thiên trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, nói gằn từng chữ một.
Lúc nói hắn ta giận run người, nỗi nhục và ấm ức này suýt khiến hắn ta sụp đổ.
“Ai bảo ta muốn chạy trốn?”
Lâm Nhất nhìn đối phương, thản nhiên đáp: “Mười ngày sau, ta sẽ có mặt ở thành Viêm Vân của Thương Long Cấm Khu, đến lúc đó giới vực Huyết Cốt ngươi có thể phái bất kỳ ai tới đấu với ta, không chết không thôi”.
Chiến thư!
Đây là chiến thư Lâm Nhất cho giới vực Huyết Cốt, mười ngày sau, ở thành Viêm Vân, đánh đến khi nào chết mới thôi.
Có thể phái bất kỳ ai?
Nguyên Hoành Thiên lập tức ngây người, kinh ngạc nhìn Lâm Nhất: “Ngươi chắc không?”
Tiểu tử này điên rồi sao, giới vực Huyết Cốt có cả cao thủ cảnh giới Thiên Phách tầng ba đấy, mười tên Lâm Nhất cộng lại cũng không thể thắng loại yêu nghiệt đó.
Theo Nguyên Hoành Thiên nghĩ, hành động hạ chiến thư này chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Lâm Nhất hờ hững đáp: “Nếu không thì ngươi nghĩ ta giữ cái mạng chó này của ngươi lại để làm gì?”
Nguyên Hoành Thiên khẽ biến sắc, quay đi ngoảnh lại, hoá ra tiểu tử này giữ hắn ta lại để trở về đưa tin.
“Nếu ngươi muốn chết, tất nhiên ta sẽ không ngăn cản ngươi... Chỉ là ta khuyên ngươi tốt nhất đừng tới, như vậy mới có thể sống lâu hơn một chút”.
Vẻ mỉa mai lộ ra trong mắt Nguyên Hoành Thiên, hắn ta nói khích Lâm Nhất vì sợ đối phương đổi ý.
Lâm Nhất cười nhạo: “Bớt giở mấy trò hề này lại đi, ngươi đã thấy kiếm khách đổi ý bao giờ chưa? Ta hỏi ngươi, ngươi tới tìm ta bằng cách nào?”
Nguyên Hoành Thiên do dự một lúc rồi trả lời đúng sự thật.
Nói hay không nói cũng không quan trọng, trừ phi Lâm Nhất đạt tới cảnh giới Tinh
Quân, nếu không hắn đừng hòng loại bỏ sợi oán khí của Phong Vô Kỵ trước khi chết.
Quả nhiên là thế.
Lâm Nhất như nghĩ tới gì đó, cũng không khác mấy với dự đoán. Hắn trầm ngâm một lát rồi bình tĩnh nói: "Ngươi có thể đi rồi".
Nguyên Hoành Thiên thở phào một hơi, nhưng vừa định đứng dậy thì lập tức cảm thấy không ổn, đối phương cũng không có trả túi trữ vật lại cho hắn ta.
"Ngươi bảo ta cứ thế đi?"
Nguyên Hoành Thiên giận không thể át nói.
"Có gì không ổn hả?"
Lâm Nhất cong môi, lạnh lùng cười hỏi.
Nguyên Hoành Thiên tức muốn xỉu, cả giận nói: "Mười ngày sau trong thành Viêm Vân, giới vực Huyết Cốt ta chắc chắn sẽ đợi ngươi đến. Ngươi yên tâm, giới vực Huyết Cốt ta nhất định sẽ nhận lấy bức thư khiêu chiến ấy!"
Hắn ta vừa nói xong bèn nhặt mấy miếng vải rách trên boong thuyền lên rồi hoảng sợ rời đi.
Các võ giả của giới vực trong khoang thuyền nhìn cảnh đó mà trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác.
Nghi ngờ điều mà mình thấy rốt cuộc có phải là thật hay không.
Đặc biệt là Triệu Phong, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không tài nào tin nổi vào những gì mà mình thấy.