*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dường như trong vòng xoáy huyết sắc kia có một người khổng lồ tắm máu được diễn hóa mà thành, hắn ta mặc huyết giáp, hai mắt b ắn ra tia sáng lạnh khiếp người.
Khổng Huyên thoáng bày ra thực lực kinh người đã tạo thành chấn động cực lớn, một quyền mang theo uy áp kh ủng bố như thế e rằng có thể nện Nguyên Hoành Thiên, yêu nghiệt đứng cuối bảng Thương Long, thành mảnh vụn.
“Huyết Cốt Ma Thiên Quyền!”
Sắc mặt Khổng Huyên âm tàn, khi một quyền này vung ra, cự nhân huyết giáp ở giữa vòng xoáy màu đỏ kia lập tức siết chặt năm ngón tay, hung hăng đấm về phía Lâm Nhất.
Quyền mang khổng lồ từ trên trời giáng xuống như một ngọn núi, bóng tối phút chốc bao phủ toàn bộ tường thành.
Cùng là Huyết Cốt Ma Thiên Quyền nhưng Khổng Huyên thi triển không biết mạnh gấp bao nhiêu lần so với Nguyên Hoành Thiên.
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia nghiêm túc, dù hắn ngông cuồng nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ khinh khi cường địch. Bàn tay khẽ đảo, ấn ký Thần Dương cổ xưa lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, chợt, chân nguyên hùng hậu trong hai đại khí hải liên tục rót vào thần ấn.
Một chút thủ đoạn đó mà muốn dạy hắn làm người… còn lâu mới đủ!
Khi chân nguyên từ hai đại khí hải dũng mãnh tuôn vào, cổ ấn Thần Dương trong lòng bàn tay tỏa ra cột sáng màu vàng chói mắt bao phủ Lâm Nhất và xộc thẳng lên trời.
Kế đó ánh hào quang màu vàng mênh mông như một vầng mặt trời chiếu sáng cả một vùng trời đất âm u này, tỏa ra ánh vàng chói lọi, như Thái Dương rực cháy, điên cuồng phát tiết ra ngoài khiến khí tinh nguyên xung quanh đây bắt đầu sôi trào và bốc cháy.
“Ánh sáng mặt trời…”
Khổng Huyên thi triển võ học Tạo Hóa cao cấp, nhưng khi nhìn thấy ánh mặt trời chói lọi khiến người ta hoảng sợ kia, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi.
Ánh mắt hắn ta cực sắc bén, có thể thấy rõ ấn ký màu vàng cổ xưa trong lòng bàn tay Lâm Nhất giữa ánh vàng rực rỡ, trong ấn ký kia ẩn chứa hào quang còn chói lọi hơn cả ánh mặt trời, mang theo lực lượng kh ủng bố và đáng sợ.
“Võ học Tạo Hóa cấp vương giả! Tên này… sao có thể tu luyện võ học Tạo Hóa cấp vương giả?”
Đột nhiên, sắc mặt hắn ta hoàn toàn thay đổi, sâu trong lòng đã dậy sóng. Muốn tu luyện võ học Tạo Hóa cao cấp phải đối mặt với nguy hiểm cực lớn, với đẳng cấp của Lâm Nhất hiện tại, đừng nói võ học Tạo Hóa cấp vương giả, ngay cả võ học Tạo Hóa
cấp bá giả cũng không cách nào tu luyện được mới đúng.
Nhưng bây giờ, thủ đoạn mà Lâm Nhất bày ra đã thật sự phá vỡ quan điểm của hắn ta, hẳn là tên này đã đạt được kỳ ngộ khi Nhật Diệu Chi Linh xuất thế, sau một phen kinh ngạc, Khổng Huyên nhanh chóng đoán được nguyên do, ánh mắt hắn ta không khỏi trở nên nóng rực, võ học Tạo Hóa bực này thật sự rất kỳ quái, e rằng lai lịch vô cùng đáng sợ.
Dù Lâm Nhất có tu luyện thì cũng không cách nào phát huy được toàn bộ uy lực của nó.
Đến lúc đó, kỳ ngộ bực này ắt sẽ thuộc về Khổng Huyên hắn!
Nghĩ đến đây, cả người Khổng Huyên nóng lên, không ngờ giế t chết tên tiểu tử này còn đạt được thu hoạch lớn như vậy.
Quả nhiên là niềm vui bất ngờ, càng nghĩ, Khổng Huyên càng không khống chế được tham lam trong mắt. Chân nguyên toàn thân hắn ta sôi sục, thi triển Huyết Cốt Ma Thiên Chưởng, uy lực lại lần nữa tăng vọt.
Khi một quyền khổng lồ từ cự nhân huyết giáp sắp sửa giáng xuống, cột sáng vàng bao phủ quanh người Lâm Nhất cũng phá tan tầng mây, tầng mây dày nặng trên cao bỗng chốc vỡ vụn như núi băng.
Từ xa nhìn lại cứ như vòm trời bị cột sáng vàng kia xuyên thủng vậy, mang đến cảm giác sợ hãi khó có thể diễn tả bằng lời.
Tuy nhiên, dù vòm trời đã vỡ vụn, nhưng cột sáng vàng vẫn chói mắt như trước, hệt như mặt trời tồn tại vĩnh hằng.
“Thần Dương Toái Thiên Ấn!”
Lâm Nhất chợt quát to một tiếng, năm ngón tay siết chặt, hung hăng đánh ra một quyền.
Đây là lần đầu tiên từ khi thăng cấp lên Thiên Phách tầng thứ nhất, Lâm Nhất hoàn toàn thi triển Thần Dương Toái Thiên Ấn mà chẳng giữ lại chút nào.
Một vầng mặt trời bùng nổ từ trong tay Lâm Nhất, nghênh đón Huyết Giáp Ma Quyền từ chín tầng trời giáng xuống.
Giữa trời đất, mặt trời thành đôi, từng người tranh phong!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!