Quyền mang khắc lên chân nguyên hộ thể của đối phương, lưu quang huyết sắc bao quanh Khổng Huyên đã xuất hiện một vài vết rạn.
Trong mắt hai người đều lóe lên tia khác thường, cả hai bị thực lực của đối phương dọa sợ, đặc biệt là Khổng Huyên, hắn ta hoàn toàn không nghĩ với tu vi của Lâm Nhất mà lại có thể đánh ra một kích đáng sợ như vậy.
Không sử dụng đến võ kỹ lại có thể khiến chân nguyên hộ thể của hắn ta bị thương tổn, trong khi giữa hai người bọn họ chênh lệch đến hai cảnh giới lớn.
Tuy hắn ta chỉ là Thiên Phách tầng thứ ba thôi, nhưng… thế này thì có hơi quá rồi đấy!
Rầm! Rầm! Rầm!
Bóng dáng hai người không ngừng biến hóa và va chạm, đánh đến đâu thì tường thành ở đó lập tức sụp đổ.
Tường thành cổ kính nguy nga dưới chân hai người họ chẳng khác nào giấy. Đất đá văng tung tóe, bụi mù giăng kín, kiếm rít rồng ngâm, huyết sát rung trời, trong lúc đối đầu, không ai chịu thua ai, duệ khí lan ra khiến mọi người khiếp sợ không thôi.
Huyết quang quanh người Khổng Huyên diễn hóa thành Huyết Cốt Ma Giáp bao lấy hắn ta, huyết quang đáng sợ trộn lẫn sát ý lạnh như băng, bất chợt, hắn ta đánh ra sát chiêu.
“Huyết Cốt Toái Tinh Chỉ!”
Hào quang huyết sắc bắt đầu khởi động, cô đọng thành một tia máu rồi bắt b ắn ra từ đầu ngón tay hắn ta, những nơi hào quang đi ra, không khí xuất hiện một vài vết nứt thật nhỏ.
Đạn Chỉ Thần Kiếm!
Ngay khi một ngón tay kia sắp sửa đánh úp đến, Lâm Nhất tránh không kịp, đành phải trở tay b ắn ra một luồng kiếm quang màu tím.
Vô số đóa Tử Diên nở rộ sau lưng hắn, trăm hoa đua nở, hương thơm lượn lờ.
Răng rắc!
Chỉ mang huyết sắc đánh trúng kiếm thế của Lâm Nhất, nhưng khi chùm sáng xâm nhập, kiếm thế Thương Long bất diệt lại bất ngờ bị hòa tan.
Không đúng, không phải hòa tan mà là trấn áp.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên dị sắc, đối
phương tự biết khó có thể đánh tan hoàn toàn kiếm thế của Lâm Nhất, nên dứt khoát đổi biện pháp, định dùng Huyết Cốt Toái Tinh Chỉ hòa tan kiếm thế, từ đó tiến tới trấn áp duệ khí của hắn.
Chỉ cần cho hắn ta thời gian ba nhịp thở, mất đi kiếm thế, Lâm Nhất trước mặt hắn ta cùng lắm chỉ là gà đất chó sành mà thôi.
Phụt!
Ngay khi kiếm thế bị trấn áp, sợi kiếm quang do Lâm Nhất bắ n ra cũng đánh trúng bả vai đối phương, trực tiếp chấn vỡ chân nguyên hộ thể, rồi xuyên thủng qua bả vai hắn ta. Bả vai Khổng Huyên lập tức xuất hiện một cái lỗ thủng to, máu tuôn ra như suối.
Nhưng hắn ta lại chẳng chút quan tâm, trên mặt lộ vẻ cực kỳ dữ tợn, ngửa mặt lên trời cười như điên.
Ông!
Kiếm ý của Lâm Nhất không ngừng reo lên nhưng lại bị ánh sáng màu máu bao phủ cắn nuốt, khó có thể nhúc nhích. Thủ đoạn cỡ đó cũng không phải là trấn áp bình thường, mà là dùng nhu khóa lại kiếm thế rồi dần dần thẩm thấu, đạt tới tình trạng trong ta có ngươi, trong ngươi có ta. Kiếm thế mờ mịt giống như bị một con rắn độc siết chặt lấy.
"Lâm Nhất, ta nói rồi. Hôm nay, ngươi chắc chắn phải trả giá đắt! Dám sỉ nhục người của giới vực Huyết Cốt ta thì nhất định phải trả lại gấp trăm lần!", Khổng Huyên như nắm chắc chiến thắng, cười to nói.
Keng! Keng!
Sau khi nếm thử, Lâm Nhất có chút bất lực phát hiện kiếm thế muốn thoát được đúng là hơi rắc rối.