Đối thủ của ngươi là ta!
Đợi đến sau khi Lâm Nhất cất lời, tất cả mọi người mới giật mình bừng tỉnh, con mèo rồng này chỉ là ma sủng của Lâm Nhất mà thôi.
Chẳng qua thực lực của con mèo rồng này khiến người ta quá sức kinh hãi, thậm chí khiến bọn họ sinh ra một loại cảm giác rằng thực lực của Lâm Nhất còn mạnh hơn thế.
Đến cả Liễu Mộ nhìn con ma sủng này trêu chọc người của giới vực mình như thế cũng không nhịn được muốn ra tay ngăn lại.
Đợi đến khi sát ý của Lâm Nhất một lần nữa phóng đến trên người hắn ta, thì hắn ta mới bừng tỉnh lại. Trước đó còn khinh thường Lâm Nhất, nhưng bây giờ chỉ một ma sủng thôi đã khiến bọn họ khó mà thu dọn tàn cuộc rồi.
Liễu Mộ sắc mặt sa sầm, dán chặt ánh mắt lên người Lâm Nhất, lạnh lùng nói: “Mặc Diễm, con súc sinh này ngươi giữ chắc nó cho ta! Thằng nhóc này, ta sẽ tự tay giết hắn, ta trái lại muốn xem xem ngươi lấy dũng khí từ đâu mà dám chủ động dâng lên tận miệng!”
Sự việc đã đến mức độ này, mặc kệ đối phương có huênh hoang đến đâu, sĩ diện của giới vực Huyết Cốt đều đã mất sạch.
Hôm nay Lâm Nhất này, buộc phải chết!
“Yên tâm, súc sinh này mặc dù hơi khó nhằn, nhưng còn không đến mức gây ra được sóng gió gì. Ngươi cứ việc lo giải quyết thằng nhóc kia!”, Mặc Diễm lau sạch vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyết Long mã, trầm giọng nói.
Mặc dù hắn ta trông có vẻ rất chật vật, nhưng cũng không hề bị trọng thương.
Có lẽ trong một lúc khó mà thu phục được Huyết Long Mã, nhưng vẫn khá là tự tin sẽ không để cho Huyết Long Mã chạy ra gây rối.
Chỉ cần mất đi sự giúp đỡ của Huyết Long mã, với thực lực của Liễu Mộ, giải quyết Lâm Nhất vẫn khá là dễ dàng.
Ào!
Bầu không khí bên trong đại sảnh bỗng trở nên cực kỳ căng thẳng, Lâm Nhất và Liễu Mộ hai người này rốt cục cũng giao đấu rồi.
“Muốn giao đấu với ta, như mong ước của ngươi!”
Liễu Mộ
quát một tiếng lớn, sát khí huyết sắc cuồng bạo từ trong cơ thể hắn ta bùng ra, bóng dáng hắn ta chớp lóe một cái chỉ nửa giây sau đã đánh đến trước mặt Lâm Nhất.
Huyết quang sáng chói như ánh mặt trời bùng ra từ lòng bàn tay hắn ta, Liễu Mộ lấy chưởng làm đao, vô số Chân nguyên huyết sắc tràn ra, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, nó liền hóa thành một ánh đao huyết sắc dài đến mười mấy trượng. Loại ánh đao kia cực kỳ sắc lạnh, phảng phất như không khí cũng bị nó chém thành hai nửa, càng đáng sợ hơn là sát khí được ngưng tụ lại từ trong ánh đao, nó gần như có thể ăn mòn mọi thứ.
Dưới sát khí này, bầu không khí mà nó đi qua đều trở nên đen kịt, nhìn như thể bị chém thành hư không.
Rắc! Rắc! Rắc!
Còn chưa kịp đáp xuống, ánh đao đáng sợ này đã chém ra một vết nứt sâu hoắm trên mặt quảng trường Thánh Đàn.
Trước đó Huyết Long Mã và Mặc Diễm giao đấu kịch liệt như vậy mà còn chưa đến mức này, có thể thấy được thực lực của Liễu Mộ còn mạnh hơn rất nhiều so với Mặc Diễm, vượt xa như thể Mặc Diễm không có cách nào so sánh được.
“Đến đúng lúc lắm!”
Đáy mắt Lâm Nhất tràn ra chiến ý mênh mông, trong phong mang lộ ra hầu như không hề có ý rút lui, vươn tay vung lên. Tử Diên kiếm kình và kiếm khí Vân Tiêu cuồn cuộn tràn vào trong bàn tay, kiếm khí dồi dào bỗng dần tản ra hóa thành bộ dạng Thương Long, đợi đến giây phút khi năm ngón tay của Lâm Nhất siết chặt.