"Xuất hiện trên bảo kính thông thiên chắc cũng không khó khăn lắm nhỉ", Lâm Nhất nhìn thẳng vào mắt đối phương, tùy tiện nói: "Những người trên bảng Thương Long chắc hẳn đều có tên trên bảo kính thông thiên đúng không".
"Đúng là thế thật".
Người đàn ông áo xám lại xoay chuyển đề tài, cười nói: "Chỉ là tên xuất hiện thôi, nhưng trên bảo kính thì thực lực càng mạnh tên sẽ càng sáng. Theo thời gian dần trôi, nếu tên ngươi không thể tỏa sáng đương nhiên sẽ bị ánh sáng của người khác lấn át, lu mờ, đồng nghĩa với việc bị xóa tên".
"Người thật sự có tư cách tranh tài ở cuối con đường thông thiên chỉ có những cái tên tỏa ra sáng sáng chói mắt trên bảo kính, chắc cũng chỉ một trăm người là cùng, nhưng chưa biết chừng còn ít hơn".
Trong mắt Lâm Nhất lộ ra nét kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy bí mật ấy.
Mấy triệu người trên con đường thông thiên vậy mà cuối cùng chỉ có trăm người mới có tư cách tranh tài ở cuối con đường. Đây quả thật là rất tàn khốc.
"Bất ngờ lắm hả?", người đàn ông áo xám cười nói: "Những người ở cuối con đường thông thiên ấy, chỉ là các tông môn siêu cấp của đại thế Côn Luân đều có tầm mắt cao cỡ nào chứ. Một vài anh tài kiệt xuất nổi trội cũng chưa thể tiến vào tông môn siêu cấp. Nếu chúng ta không có tiềm năng hơn người thì bọn họ sẽ nhìn ta bằng con mắt thế nào".
"Tuy trước mắt ngươi rất nổi trội, nhưng muốn tranh tài trên con đường thông thiên thì vẫn còn kém xa. Ngươi vẫn chưa thấy được cao thủ tuyệt đỉnh chân chính trên con đường này khủng bố cỡ nào đâu".
Lâm Nhất ngước mắt nhìn qua, trầm giọng hỏi: "Ngươi nói chuyện đó với ta làm gì?"
Người đàn ông áo xám bình tĩnh đáp: "Chỉ muốn cho ngươi biết sự chênh lệch của mình với yêu nghiệt tuyệt đỉnh, để ngươi hiểu đi một mình sẽ không có tương lai. Anh tài kiệt xuất của giới vực cấp thấp muốn thay đổi số mệnh gần như là không thể. Hợp tác với ta, có lẽ sẽ có một chút cơ hội".
Hợp tác?
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, thầm kinh ngạc, chắc lúc mình đánh nhau với đám người Liễu Mộ trên quảng trường đã khiến cho hắn ta chú ý.
"Khinh thực lực của ta?"
Người đàn ông
áo xám thấy Lâm Nhất chần chờ bèn cười lạnh nói: "Ta đây suýt nữa đã giành được Kim Diệu Chi Linh mà trong tay ngươi cũng có chút con bài tẩy. Ta và ngươi hợp tác thì dù gặp phải kẻ nắm giữ Ngũ Diệu Chi Linh trong Thương Long Thất Tú cũng có đủ sức để tranh".
Tên kia hình như hiểu lầm rồi.
Lâm Nhất giải thích: "Không phải ta khinh thực lực của ngươi, chỉ là ta quen đi một mình, nhưng kết bạn vẫn được. Trừ khi gặp phải vật nhất định phải tranh thì ta sẽ không ra tay với người. Vả lại... ta rất cảm ơn ngươi đã báo cho ta biết bí mật trong bảo kính. Còn nói người đến từ giới vực cấp thấp không có cơ hội nào thì ta thật sự không tin!"
Ai nói giới vực cấp thấp thì phải kém hơn người khác, Lâm Nhất vẫn một lòng hướng kiếm, trên đường đi chưa từng dao động dù là mảy may.
"Thú vị".
Người đàn ông áo xám cảm nhận được sự kiên định và cố chấp của Lâm Nhất thì cười nói: "Ta sợ đả kích ngươi, thực ra vẫn chưa nói thật nên còn không nhận rõ được sự thật. Dù là sao sáng cũng sẽ ngã xuống, chiến mã rồi cũng thành ngựa chết, ngươi tự giải quyết cho tốt đi".
Hắn ta thấy Lâm Nhất cố chấp như vậy bèn dán cho cái mác chắc chắn sẽ ngã xuống rồi không còn hứng thú nữa.
"Đúng rồi, ta tên Trần Tầm. Không gian nơi quỷ quái này sắp bị đánh nát nên có thể thấy trận chiến hồi đó tàn khốc cỡ nào, không còn sót lại thứ tốt nào cả. Ngươi vẫn nên sớm đi tìm truyền thừa Tinh Cung đi, đừng lãng phí thời gian nữa, ta đi đến Thương Long Thất Tú trước đây".
Người đàn ông áo xám trước khi đi còn "tốt bụng" nhắc nhở Lâm Nhất một câu.