“Đừng nói cung điện lớn thế này mà lại không có nổi một viên đan dược thánh phẩm đấy nhé?”
Sau khi giải trừ cấm chế trong mật thất, hai người lại tìm được vài miếng ngọc giản, trong mắt cả hai đều lộ ra vẻ thất vọng.
“Không tới mức đó”, Thạch Huyên lại có vẻ khá bình tĩnh: “Yêu thú giữ cửa đều là Thần Hỏa Ô, sao toà điện chính này lại không có đồ tốt chứ. Đi thôi, tới điện chính, cứ kệ những mật thất khác đi”.
“Ta cũng đang có ý này”.
Hai người biến mất tại chỗ, họ không quan tâm những căn mật thất khác mà đi thẳng tới toà điện chính.
Nhưng sau khi đến nơi, hai người đều tỏ ra ngạc nhiên, nhìn toà điện chính rộng lớn, ngoài những hoa văn thần bí được vẽ trên vách tường thì trong điện trống không, không có thứ gì cả, sạch sẽ khiến người ta giận sôi.
Giống như đã bị người khác quét dọn nhiều lần, không để lại một món bảo vật nào cả.
“Chuyện gì thế này?”
Hai người kinh ngạc, không nhịn được thốt lên.
Mắt nhìn về phía Lâm Nhất tới trước họ một bước, kết quả phát hiện hắn cũng đang cau mày, nghi hoặc quan sát xung quanh.
“Có khi nào tiểu tử này đã lấy hết đồ rồi giả vờ như không biết gì không?”, Tống Nhuệ ngờ vực.
Ánh mắt Thạch Huyên chợt loé, hiển nhiên cũng có suy nghĩ tương tự, hắn ta suy tư một lúc rồi đáp: “Chắc là không đâu, nếu hắn lấy được bảo bối gì thật thì đã đi từ lâu, sao có thể còn ở lại đây. Cứ tìm xem, chắc chắn trong điện chính sẽ có bảo bối”.
Trên thực tế quả thật là vậy, Lâm Nhất đã đi thẳng tới điện chính, cuối cùng không thu hoạch được gì.
Hắn cũng đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa
hai người này nhưng không quan tâm. Hắn phát hiện toà điện chính này hơi kì lạ, nhưng sau nhiều lần quan sát vẫn không tìm được bất kỳ manh mối nào.
Bây giờ Lâm Nhất hơi hối hận khi không có ngựa Huyết Long ở bên, nếu con ngựa ngốc này ở đây thì chắc chắn đã tìm được thứ gì đó.
Không món bảo vật nào có thể qua được mắt của nó.
Vèo! Vèo! Vèo!
Dần dần càng có nhiều người tập trung ở điện chính, nhưng mọi người quan sát bốn phía đều không có phát hiện gì.
“Không thể nào, toà điện chính rộng thế này mà không có gì sao?”
“Thạch Huyên và Tống Nhuệ đều đang ở đây, chắc chắn hai người họ cũng không tìm được gì, toà điện chính này hơi kì lạ”.
“Lâm Nhất cũng đang ở đây, xem ra bảo bối trong điện này vẫn chưa bị phát hiện”.
“Có thể là hoàn toàn không có bảo bối...”
Một lát sau, mọi người bắt đầu sốt ruột, trong điện cũng bắt đầu ồn ào.
Ánh mắt Lâm Nhất nhìn vào vách đá ở phía trước trong điện chính, so với vách tường hai bên trái phải, hoa văn trên vách đá đằng trước mang lại cảm giác khác biệt, hắn cũng không biết những hoa văn thần bí cổ xưa đó.
Nhưng hoa văn trên vách tường phía trước lại làm Lâm Nhất cảm thấy hơi quen thuộc, hình như hắn đã
nhìn thấy ở đâu đó.