Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3518


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi ánh mắt người nọ nhìn vào Lâm Nhất, hắn lập tức nổi da gà, cảm nhận được sức uy hiếp cực kì trí mạng.  

Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương, con ngươi đột nhiên co rụt lại, người này là một trong Thất Đại Cự Đầu trên bảng Thương Long, Phong Huyền Dực!  

Mỗi người trong Thất Đại Cự Đầu trên bảng Thương Long đều có thực lực mạnh đến mức khiến người ta giận sôi, tên của họ đã xuất hiện trên bảo kính thông thiên từ lâu, toả sáng rực rỡ, dần dần che mất ánh sáng của những cái tên khác.  

Ở khu vực Thương Long, bảy người này có thể nói là không ai không biết, không người không hay.  

Ngay cả Lâm Nhất cũng biết đôi chút về bảy người này, nhưng hắn chỉ mới được gặp ba người gồm La Chấn, Tần Lâm và Quân Mộng Trần.  

Bây giờ xem ra Thất Đại Cự Đầu trên bảng Thương Long vẫn chia thành hai phe khá rõ ràng. Ba người nhóm La Chấn là một phe, bốn người nhóm Phong Huyền Dực hẳn là một phe khác.  

Phe trước cũng coi như có thiện ý với hắn, nhất là La Chấn còn hạ thấp thân phận làm quen với hắn, điệu bộ có vẻ không phải giả.  

Còn người trước mặt này mang lại cho Lâm Nhất cảm giác rất nguy hiểm, đặc biệt là bảy thi thể dưới đất càng khiến người ta rùng mình.  

Nhìn tám cuộn tranh lơ lửng quanh người Phong Huyền Dực, lại nhìn các thi thể dưới đất và bồ đoàn cổ xưa mà đối phương đang ngồi. Lâm Nhất nhanh chóng có suy đoán đại khái, có lẽ bảy người dưới đất này cũng nắm giữ cuộn tranh Kim Ô giống hắn.  

Cuộn tranh của hắn là đôi mắt, những người này có thể là cánh, cơ thể và móng vuốt.  

Tất cả họ đều cảm ứng được sự tồn tại của khe núi này, tưởng rằng mình có thể nhanh chân tới trước, có thể lấy đi truyền thừa trong Nhật Diệu Tinh Cung.  

Nhưng lại không ngờ Phong Huyền Dực đã đến trước một bước.  

Đến một người thì chết một người, bây giờ hắn ta đã lấy được tám cuộn tranh, rất có thể chỉ còn thiếu cuộn tranh trong tay hắn.  

Nhìn những thi thể dưới đất, tất
cả đều chết sau một chiêu.  

Thậm chí Lâm Nhất còn có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó, người đến vừa mới đặt chân vào khe núi, chưa biết gì đã bị trúng một chưởng từ kẻ ngồi trên bồ đoàn này.  

Đầu nổ tung, chết ngay tại chỗ.  

Thất Đại Cự Đầu quả nhiên có thực lực phi phàm, những kẻ nắm giữ Tinh Diệu Chi Linh kia còn lâu mới có thể so sánh.  

Lâm Nhất nhìn về phía người nọ, sắc mặt vô thức trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. Tuy hắn đã liệu trước rằng có thể sẽ gặp Thất Đại Cự Đầu, nhưng đó là chuyện sau khi bảo điện Thương Long mở ra, hắn cũng không ngờ chỉ mới Thương Long Thất Tú đã gặp cao thủ ở đẳng cấp này.  

“Không cần căng thẳng, ta không ra tay do đã nhận ra là ngươi đến, ngươi là công tử Táng Hoa Lâm Nhất phải không? Tần Lâm và Quân Mộng Trần từng nhắc đến ngươi, thậm chí ngay cả long thủ La Chấn cũng khá coi trọng ngươi”, Phong Huyền Dực ngồi trên bồ đoàn, mỉm cười nhìn Lâm Nhất.  

“Khách sáo rồi”.  

Lâm Nhất bình tĩnh đáp.  

Trông hắn nghiêm túc cũng không có nghĩa là hắn căng thẳng, hiển nhiên thực lực của người này mạnh hơn đám người Thạch Huyên rất nhiều, nhưng không đến mức làm hắn e sợ. Trước khi đến đây, hắn cũng đã có chuẩn bị trước sẽ đối mặt với mấy người này.  

Phong Huyền Dực khẽ nheo mắt, vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt, lập tức hiểu ý của đối phương.  

Đối phương có vẻ không quan tâm thân phận của hắn ta, nếu hắn biết điều thì nên cảm ơn hắn ta vì đã không giết, chủ động giao cuộn tranh ra.   

Soạt!  

Phong Huyền Dực chậm rãi đứng dậy quay lưng về 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện