Khi nhìn thấy yêu đan và quả cầu máu, mắt ngựa Huyết Long lập tức sáng rực lên, yêu đan của yêu thú cảnh giới Thần Đan và quả cầu máu ẩn chứa huyết mạch Kim Ô, bất luận là cái trước hay cái sau đều có sức hấp dẫn trí mạng đối với ngựa Huyết Long, sau khi luyện hóa thực lực sẽ tăng vọt.
Lâm Nhất thấy vậy thì mỉm cười, sau đó đi về phía khe núi.
Dọc đường đi là một mớ hỗn độn sau cuộc đại chiến, chỉ có khe núi được bảo vệ bởi cấm chế nào đó vẫn còn nguyên vẹn.
Lần nữa bước vào khe núi này, máu đọng dưới đất đã đông lại, bảy thi thể đã nhắm mắt hoàn toàn.
Lâm Nhất cảm khái, nếu hắn không đủ thực lực, dù có cơ duyên thì e rằng cũng sẽ giống như những người này, vừa đối mặt đã chết trong tay Phong Huyền Dực, có lẽ ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Cơ duyên trên con đường thông thiên rất quan trọng, nhưng dũng khí và thực lực vẫn quan trọng hơn.
Lâm Nhất dời mắt về phía bồ đoàn trong khe núi, tám cuộn tranh còn đang nổi lơ lửng trên bồ đoàn.
Thấy vậy Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, may mà Phong Huyền Dực cảm thấy mình nhất định sẽ thắng nên không lấy tám cuộn tranh này. Nếu không đối phương định đi thật, hắn muốn ép đối phương ở lại thì chỉ sợ sẽ hơi khó.
Lúc đó dù hắn nhận được truyền thừa cũng chưa chắc là hoàn chỉnh.
“Đi xem thử nào”.
Lâm Nhất lẩm bẩm một câu, chân giẫm lên mặt đất, đến khi rơi xuống hắn đã ngồi trên bồ đoàn.
Nhìn từ góc độ này vừa hay có thể thấy được bức tượng đá Kim Sí Thần Nhân trong khe núi đang nhìn chăm chú vào hắn.
Lâm Nhất nhìn một lúc rồi dời mắt về phía tám cuộn tranh nổi lơ lửng. Tuy cuộn tranh chưa mở ra, nhưng hắn có thể đoán được đại khái rằng những cuộn tranh này cũng vẽ các bộ phận trên cơ thể Kim Ô giống như cuộn tranh trong
tay hắn.
Hắn vỗ vào túi trữ vật, cuộn tranh mà hắn đang giữ cũng nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Khi chín cuộn tranh tập hợp với nhau, trận pháp ẩn giấu trong bồ đoàn mà Lâm Nhất đang ngồi được kích hoạt, chín cuộn tranh đồng loạt mở ra. Những cuộn tranh này đều đang bay lơ lửng, khi chúng mở ra vừa khéo tạo thành hình vòng tròn bao quanh Lâm Nhất.
Trong đó có mắt, cánh, đuôi,... và móng vuốt của Kim Ô, tất cả hợp thành một con Kim Ô hoàn chỉnh.
Cùng lúc đó có phù văn hỏa diễm màu vàng toát ra từ chiếc bồ đoàn mà Lâm Nhất ngồi, bay lơ lửng xung quanh cuộn tranh.
Chín cuộn tranh không ngừng xoay tròn giữa không trung, lúc chúng xoay tròn như thể có Kim Ô sống lại. Còn chưa kịp phản ứng, con Kim Ô đó đã bay về phía Lâm Nhất, đợi đến khi định thần lại thì hắn đã nằm trên lưng Kim Ô bay lên đến bầu trời bao la.
“Nơi này là?”
Lâm Nhất vô cùng ngạc nhiên, cảm giác này giống như một loại ảo tưởng nào đó, lại giống như một bí cảnh nào đó, thật giả lẫn lộn. Hắn nhìn túi trữ vật bên hông mình, kì lạ phát hiện mình có thể lấy đồ trong túi trữ vật ra.
Soạt!
Bỗng nhiên, ánh sáng vàng rực rỡ hiện lên ở trước mắt, cả bầu trời như được ánh lửa vàng bao trùm.
Ánh sáng chói mắt khiến Lâm Nhất bất giác che mắt lại, nhìn qua khe hở giữa các ngón tay, hắn há hốc mồm, vẻ khó tin lộ ra từ trong mắt, phía trước hắn... đó là mặt trời!
Trong nháy mắt, Kim Ô chở hắn bay thẳng vào trong mặt trời.