Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3540


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiểu tử, không được ra tay, người chú ý đến ngươi ở nơi này rất nhiều. Nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ đây cũng không ngại thuận tay ăn sạch ngươi đâu”.

Vào lúc Lâm Nhất đang muốn giết người, bên tai hắn chợt vang lên một giọng nói quyến rũ.  

Chính là giọng nói của nữ tử áo tím Bùi Tuyết kia, không biết nàng ta lặng lẽ xuất hiện bên cạnh mấy người nhóm La Chấn từ khi nào.   

Nàng ta có vóc dáng uyển chuyển, quyến rũ động lòng người, mọi động tác đều rất thu hút. Vào khoảnh khắc nàng ta xuất hiện, mọi người đều lập tức chú ý đến, ngay cả mấy người nhóm Phong Huyền Dực cũng không ngoại lệ, trong lúc vô tình đã làm bầu không khí căng thẳng biến mất.   

“Nữ nhân này, cũng không biết là địch hay bạn đây”.  

Lâm Nhất bình tĩnh hơn một chút, hắn ngẩng đầu nhìn lên, trên người đối phương luôn có một cảm giác khó đoán.  

Nữ nhân này vừa phá hoại chuyện của hắn ta!  

Vũ Hạo Thiên nhìn về phía nữ tử áo tím, trong mắt có hàn mang loé lên, sắc mặt hơi u ám.  

Cũng không biết do vô tình hay cố ý, nàng ta vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, rõ ràng Lâm Nhất cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, không biết có phải do nữ nhân này lén lút truyền âm hay không.  

Thời gian hắn ta mâu thuẫn với Lâm Nhất khá dài, biết rất rõ đối phương để ý cái gì, biết làm sao để chọc giận đối phương. Người này trông có vẻ bình tĩnh, nhưng khi bị động đến giới hạn, động đến thứ hắn thật sự để tâm, rất nhiều lúc hắn cũng sẽ không kiềm chế được.  

Tiếc quá…  

Bảo điện Thương Long sắp mở, dù mấy người nhóm Phong Huyền Dực không thích Lâm Nhất cũng sẽ tạm thời kiềm chế ý định giết người.  

Khi nãy nếu Lâm Nhất ra tay với hắn ta, chỉ cần giữ chân Lâm Nhất là có thể khiến mấy người này cảm thấy giết chết Lâm Nhất cũng không mất quá nhiều công sức, không có lý do gì mà không ra tay.  

Thật đáng tiếc, đáng lẽ Lâm Nhất đã chết chắc rồi!  

“Ha ha, im lặng quan sát tình huống cũng tốt mà. Tuy ý kiến này của ngươi không tệ, nhưng cuối cùng vẫn lấy bản thân ra làm mồi nhử, không cẩn thận cả ngươi cũng chết theo. Cứ đợi đi, mấy người kia rất kiêu căng, sẽ không kiên nhẫn với tiểu tử này đâu. Lát nữa khi đi vào bảo điện Thương Long, chắc chắn bọn họ sẽ không nhịn nữa. Đến lúc đó, ngươi sẽ có thể đứng ngoài quan sát làm ngư ông đắc lợi, một lưới tóm gọn những người này!!!”  

Lúc này, trong đầu Vũ Hạo Thiên chợt có một giọng nói khàn khàn và lạnh lùng vang lên.   

Ngoài mặt Vũ Hạo Thiên rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang mừng như điện: “Tiền bối Ma Linh, ngài tỉnh lại rồi sao?”  

Từ lần đó sau khi ra tay ngăn cản Lâm
Nhất giúp hắn ta, ma linh vẫn luôn ngủ say. Hắn ta biết rõ thủ đoạn của ma linh, việc ông ta tỉnh lại vào thời điểm mấu chốt trước khi vào bảo điện Thương Long thật sự mang đến cho hắn ta lợi ích không chỉ đơn giản là như hổ thêm cánh mà thôi.  

“Bản tôn đã tỉnh dậy từ lâu, lần này ngươi biểu hiện khá tốt, nhịn nhục hơn trước đó rất nhiều, còn biết sử dụng mưu kế để chọc giận đối thủ, tiến bộ rất lớn. Lão phu cảm thấy cực kỳ yên tâm, xem ra lúc trước lựa chọn ngươi làm người thừa kế là một quyết định khá chính xác”.   

Nghe thấy lời của ma linh, trong mắt Vũ Hạo Thiên có ánh sáng loé lên, khoảng thời gian này hắn ta cũng không chỉ là nhịn nhục mà thôi.  

Sau khi nhục nhã chạy trốn khỏi Lâm Nhất, hắn ta vẫn luôn chạy trốn khắp nơi, cực kỳ chật vật.  

“Tiền bối nói ta lấy bản thân làm mồi nhử sẽ khá nguy hiểm… nhưng mà chưa chắc đâu. Khoảng thời gian này, ta cũng thu hoạch được rất nhiều, ngoài Nguyệt Diệu Chi Linh, ta còn nhận được rất nhiều truyền thừa, thu hoạch hơn ba nghìn đan Tinh Thần. Quan trọng hơn là ta còn lấy được một món chí bảo, nếu không có tự tin nhất định, ta sẽ không rảnh rỗi đi chọc giận đối phương”.  

Vũ Hạo Thiên thầm thấy không phục, đồng thời còn nói sơ qua cơ duyên hắn ta gặp phải và những tin tức mà hắn ta có được.  

Ma linh im lặng một lát rồi mới đáp: “Tiểu tử này vẫn khá là kỳ lạ, ta không thể nhìn thấu được hắn, phải để người khác thăm dò được giới hạn của hắn mới có thể yên tâm. Lúc ở Huyền Hoàng giới, hắn cướp đi khí vận của ngươi cũng không phải là chuyện xấu, Nhật Diệu Chi Linh đang nằm trong tay hắn đúng không?”  

“Đúng, ở trong tay hắn. Nhưng vì sao ta bị hắn cướp đi khí vận lại không phải chuyện xấu?” Rõ ràng Vũ Hạo Thiên cảm thấy khó hiểu.  

“Ha ha, tiểu tử ngươi thì biết cái gì. Hắn trông có vẻ như đã cướp đi khí vận của ngươi, nhưng lần đó sau khi bị hắn đánh bại, không phải ngươi đã phá vỡ giới hạn, ngày càng mạnh hơn sao? Không có sự kích động của hắn, sao ngươi có được thực lực như hôm nay.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện