Trên quảng trường cổ xưa lập tức vang lên từng tiếng xôn xao, vô số ánh mắt khiếp sợ đổ dồn về phía Lâm Nhất.
Trên đạo đài tương ứng với đuôi Thương Long, Vũ Hạo Thiên lộ vẻ âm tàn, trong lòng thầm cười lạnh. Tên Lâm Nhất này còn ngông cuồng hơn so với tưởng tượng của hắn ta, vậy mà dám ngang nhiên chống đối Mục Tu Hàn, nếu có thể mượn tay người này thăm dò giới hạn của Lâm Nhất thì thật sự không còn gì tốt hơn.
Đương nhiên, nếu Lâm Nhất chết trong tay đối phương thì hắn ta sẽ vô cùng vui mừng vì điều đó.
Oán hận của hắn ta đối với Lâm Nhất đã đạt đến độ cực đoan, vặn vẹo, chỉ cần đối phương thật sự bị giết chết thì dù là hắn giết hay ai cũng không quan trọng.
“Lâm Nhất, ngươi chớ có không biết điều!”
Nhìn thấy Lâm Nhất chiếm cứ đạo đài tim Thương Long, ba người Phong Huyền Dực, Triệu Kỳ, Trần Hạo từ từ bước đến đứng sau lưng Mục Tu Hàn, bày tỏ thái độ.
Mục Tu Hàn liếc nhìn Lâm Nhất đang đứng hiên ngang trên hộp đựng kiếm, ánh mắt hắn ta u tối đến cùng cực, sắc mặt trở nên vô cùng dữ tợn.
Long Thủ La Chấn dám tranh giành với hắn ta thì cũng thôi đi, tên tiểu tử này dựa vào cái gì chứ?
Hắn ta từ từ ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Lâm Nhất, ta khuyên ngươi tốt nhất nên nhường lại vị trí này, đừng chọc ta tức giận, nếu không, ngươi không gánh nổi hậu quả đâu!”
Sau lưng hắn ta, sắc mặt ba người Phong Huyền Dực cũng lộ vẻ âm u, khi nhìn Lâm Nhất, sát ý trong mắt bọn họ âm thầm tích tụ, vô cùng bất thiện.
Nhất là Phong Huyền Dực, nếu không có Mục Tu Hàn ở đây, hắn ta đã sớm nhịn không được mà ra tay rồi.
Kítttt!
Cùng với tiếng nói của Mục Tu Hàn, bầu không khí trên quảng trường cổ xưa bỗng chốc trở nên rét lạnh. Vô số ánh mắt hướng về phía Lâm Nhất, sâu trong mắt bọn họ chính là sự khiếp sợ cực độ.
Bốn người trong Thất Đại Cự Đầu bảng Thương Long lại cùng lúc làm khó dễ Lâm Nhất, thật khó mà tưởng tượng nổi.
Thế trận bực này thì dù là Long Thủ La Chấn, trong tình huống một mình một ngựa, cũng phải tạm lánh đi đầu sóng ngọn gió.
Nhưng có thể thấy được, Lâm Nhất vẫn đứng hiên ngang trên hộp đựng kiếm, dường
như không có ý định nhượng bộ, điều này quả thật có hơi quái lạ. Khoan nói đến việc một mình Mục Tu Hàn đã có thể đối kháng với La Chấn, chỉ bàn về ba người Phong Huyền Dực, bất kỳ ai trong số họ cũng là nhân vật có uy danh vô cùng hiển hách tại khu vực Thương Long này.
Hiện tại, cả bốn người cùng đứng ra làm khó dễ, thật khó mà nghĩ được, ở khu vực Thương Long, có ai dám không theo?
Trong mắt mấy người La Chấn, Tần Lâm cùng nữ tử áo tím cũng lóe lên tia khác thường, lộ vẻ khó hiểu. Bọn họ không rõ vì sao Lâm Nhất lại kiên trì như vậy, một thân một mình đối chọi với Thất Cự Đầu xếp hạng đầu trên bảng Thương Long thật sự có hơi… vô lễ quá rồi!
Trên hộp đựng kiếm, Lâm Nhất nhìn bốn người cùng tụ lại một chỗ, hắn cũng có hơi kinh ngạc, tuy nhiên, chẳng mấy chốc đã khôi phục như thường. Trước khi tiến vào bảo điện Thương Long, hắn đã sớm nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi, một khi quyết định tranh đoạt tim Thương Long, lòng hắn đã quyết, bất kể giá nào cũng không nhường lại đạo đài này.
Cùng lắm thì quậy một trận long trời lở đất, quan tâm Thương Long Thất Cự Đầu cái khỉ gì, làm thịt hết là được!
“Ngại quá, Lâm mỗ đã nói rồi, nơi đây đã có chủ!”, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn bốn người kia, vẻ mặt hắn không chút dao động, một lần nữa lặp lại lời đã nói trước đó.
Hắn vừa nói xong, bầu không khí trên quảng trường Thương Long cổ xưa phút chốc bùng nổ. Lâm Nhất nói vậy là đã hạ quyết tâm muốn đối chọi với đám người Mục Tu Hàn. Không cho đối phương đường lui, cũng không cho bản thân đường lui.
“Ta đã nói từ sớm rồi, không cần phải khách khí với tên tiểu tử này, vừa khéo, thù cũ hận mới tính luôn đi!”
Ầm!