Mọi người hít một ngụm khí lại, ma côn Thiên Khôi thật đáng sợ, quả nhiên là một món hung khí thời Thượng Cổ, và ngựa Huyết Long, ma thú đang điều khiển món hung khí này, cũng khủng bố chẳng khác nào Hỗn Thế Ma Vương.
“Công pháp Yêu Tộc Chí Thánh!”
Xa xa, trên đạo đài tương ứng với mắt Thương Long, trong mắt nữ tử áo tím có lai lịch thần bí lóe lên tia kinh ngạc, nàng ta nhìn chằm chằm vào ngựa Huyết Long đang cực kỳ hung hăng giữa không trung.
“Công pháp Yêu Tộc Chí Thánh? Sao có thể như thế được, một con ma sủng sao có thể tu luyện công pháp Yêu Tộc Chí Thánh cho được?”
Lúc này có người kinh hô, không ít người lộ vẻ ngạc nhiên. Chỉ ở phương đại thế kia mới có công pháp Yêu Tộc Chí Thánh, phẩm cấp của nó còn trên cả Tạo Hóa, nếu thật là công pháp Chí Thánh thì… đó sẽ là tin tức cực kỳ rúng động.
“Dường như không phải bản hoàn chỉnh”.
“Dù chỉ là bản khuyết thiếu thì việc công pháp Yêu Tộc Chí Thánh xuất hiện trên người một ma sủng cũng đã là chuyện rất đáng để kinh ngạc”.
Ánh mắt mọi người lóe sáng, chỉ ma sủng mà đã đáng sợ như thế, e rằng tên Lâm Nhất này đã có chuẩn bị từ trước.
Cũng không biết thực lực của Lâm Nhất như thế nào, bằng không thì đối mặt với bốn người liên thủ, hắn vẫn lành ít dữ nhiều.
“Ta đã nói rồi, nơi này đã có chủ. Ta không muốn lặp lại lời này quá nhiều lần. Một khi ta dám đứng ở đây thì hiển nhiên có lực lượng của chính mình, đừng có dò xét giới hạn của ta, tính ta không tốt lắm đâu…”, giọng nói trầm thấp của Lâm Nhất lại lần nữa vang lên.
Giọng hắn không thay đổi gì cả, nhưng mọi người có thể cảm nhận rất rõ sát ý và hàn ý trong đó.
“Tính tình không tốt? Ha ha, ngay cả La Chấn cũng không dám nói như vậy với ta, ngươi tính cũng hay thật, cùng lắm chỉ là thứ dựa vào ma sủng làm càn mà thôi, nếu không có nó làm chỗ dựa, trong mắt
ta, ngươi cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi…!”, Mục Tu Hàn cười khẩy, bốn người bọn họ liên thủ làm khó mà Lâm Nhất còn dám… ngông cuồng như vậy, trong mắt hắn ta, việc này vô cùng buồn cười.
Chung quy thì xử lý con ma sủng kia có hơi phiền toái một chút, nhưng cũng chỉ là chút phiền toái mà thôi, nếu thật sự giao đấu… e rằng đối phương sống không quá mười chiêu.
“Như ngươi mong muốn!”, Lâm Nhất vỗ vỗ đầu ngựa Huyết Long, ra hiệu đối phương an tâm, chớ vội, kế đó, hắn phất tay đuổi nó sang một bên.
Đuổi ma sủng đi?
Mọi người càng thêm kinh ngạc, thật không ngờ Lâm Nhất lại dám một mình đối chọi với bốn người Mục Tu Hàn, lực lượng của hắn từ đâu mà có?
Mắt thấy ma sủng đã bị Lâm Nhất đuổi đi, sát ý trong mắt Phong Huyền Dực bùng nổ. Trần Hạo và Triệu Kỳ cũng kiềm không nổi muốn ra tay. Mục Tu Hàn giơ tay cản ba người họ lại, thản nhiên nói: “Để ta!”
Vừa dứt lời, hắn ta liền bước lên trước một bước.
Chiến ý hùng hậu trên người Mục Tu Hàn ào ào tuôn ra, trong mắt hắn ta bắn ra hào quang nồng đậm, sát khí trùng thiên.
Ầm ầm!
Khoảnh khắc chiến ý cùng sát khí bộc phát, mọi người ngẩng đầu nhìn thì chẳng biết từ lúc nào, bầu trời phía trên quảng trường Thương Long đã bị lôi vân cuồng bạo bao phủ.
Bên dưới lôi vân, thiên địa biến sắc.
Ngay khi hắn ta hoàn toàn đáp xuống đất, toàn bộ quảng trường rung lắc dữ dội, mấy trăm cột sét đồng loạt rạch nát khoảng không gian này.
“Tu vi Thiên Phách tầng thứ tư đỉnh cao!”