Ba người nhóm Mục Tu Hàn hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Lâm Nhất cách đó không xa, lòng bàn tay ai cũng run rẩy, rõ ràng họ đang cảm thấy khó chấp nhận. Thảo nào đối phương lại dám lấy một địch ba, hoá ra hắn đang cất giấu con át chủ bài nghịch thiên như thế.
“Tuyết mỹ nhân… Chẳng trách cô vẫn luôn nhìn hắn với con mắt khác, cô đã biết từ lâu rồi sao?”, La Chấn nhẹ giọng hỏi, trong mắt vẫn khó che giấu được vẻ chấn động.
Vẻ cay đắng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Tuyết, một lát sau nàng ta mới cười gượng: “Nếu ta biết trước hắn nắm giữ kiếm ý Thông Thiên thì đã không dám động vào hắn…”
Lần đầu gặp đối phương, nàng ta đã có thái độ thù địch, định bắt đối phương lại rồi hỏi mối quan hệ giữa hắn và Nguyệt Vi Vi.
May mà nàng ta và Nguyệt Vi Vi không phải kẻ thù không đội trời chung, hơn nữa cũng khá tán thưởng Lâm Nhất. Lần sau gặp mặt, nàng ta cũng không để lộ ác ý, chỉ bí mật quan sát, còn tiện tay giúp hắn chút việc.
Chỉ có thể nói nàng ta may mắn, không dây vào rắc rối lớn như vậy, cho dù nàng ta có lai lịch bất phàm cũng sẽ cảm thấy rất nhức đầu.
“Ba người này đá phải tấm ván sắt rồi”, La Chấn nhìn về phía đám người Mục Tu Hàn đang đánh nhau trên không trung với vẻ mặt chế nhạo.
Ba người nhóm Mục Tu Hàn nảy ra ý định rút lui, không muốn tiếp tục đánh nhau với Lâm Nhất nữa.
Họ biết khá rõ rốt cuộc kiếm ý Thông Thiên đáng sợ cỡ nào, dù có thắng được đối phương cũng sẽ vô cùng thê thảm.
“Hôm nay không ai được đi cả!”
Nhưng tiếng quát của Lâm Nhất chợt vọng lại từ trên không trung, hắn lạnh lùng nhìn về phía ba người.
“Lâm Nhất, ngươi đừng quá đáng, đừng tưởng ba người chúng ta sợ ngươi. Kiếm ý Thông Thiên thì thế nào, chung quy ngươi cũng chỉ có
một mình!”, Trần Hạo sầm mặt lại, lạnh giọng nói.
“Ta đã cho các ngươi cơ hội, nơi này có chủ, ta đã nói ba lần”.
Giờ phút này Lâm Nhất trong bộ quần áo xanh trông cực kì toả sáng, tóc dài tung bay, đôi mắt sâu thẳm đều toả ánh hào quang như tiên.
Hào quang ấy không quá chói mắt, phát ra từ trên người Lâm Nhất làm hắn trông như kiếm tiên thượng cổ, một mình một phương không ai sánh bằng.
Cả ba người họ đều nắm giữ võ học Tạo Hoá cấp Đế Giả, nếu đấu một một, dù không thi triển kiếm ý Thông Thiên, Lâm Nhất cũng rất tự tin rằng mình có thể thắng đối phương.
Nếu ba người liên minh với nhau, tiếp tục đối đầu, với tu vi của Lâm Nhất nhất định sẽ từ từ mất sức rồi chết.
Chỉ khi nào hoàn toàn trở mặt, thi triển kiếm ý Thông Thiên, ba người liên minh cũng không thể làm được gì.
Đám người này không hề biết kiếm ý Thông Thiên đáng sợ cỡ nào, đó là sức mạnh khiến cả Lâm Nhất cũng cảm thấy sợ hãi.
Thấy Lâm Nhất hùng hổ doạ người, không có ý định bỏ qua cho ba người, vẻ tàn nhẫn thoáng hiện trong mắt Mục Tu Hàn, hắn ta trầm giọng: “Đồ không biết sống chết, ngươi tưởng nắm giữ kiếm ý Thông Thiên là muốn làm gì thì làm à, ra tay! Hôm nay ta phải cho hắn biết sự lợi hại!”
Dứt lời, Mục Tu Hàn xung phong tấn công, tia điện lôi đình cuồng bạo bộc phát trên người hắn ta.
Trần Hạo và Triệu Kỳ cũng nhanh chóng xông tới, trong mắt có tia sáng lạnh loé qua.
“Đến đúng lúc lắm!”