Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3570


trước sau

Lâm Nhất chợt lao nhanh trên mặt biển, vào khoảnh khắc lỗ thủng đó sắp khép lại, hắn nhanh chóng đi xuyên qua nó.  

Xoẹt xoẹt!  

Nhưng vừa mới đáp xuống, trên mặt biển lập tức xuất hiện điện quang đáng sợ, chúng nó lan tràn khắp người hắn như dây leo.  

“Phiền phức…”  

Khoé miệng Lâm Nhất khẽ giật, e rằng lực lượng lôi đình trong biển máu màu đen này sẽ tồn tại một khoảng thời gian khá dài.  

Nếu duy trì bằng chân nguyên, hoàn toàn không thể đi tới nơi có ánh sáng hoả diễm kia, cuối cùng vẫn phải dựa vào thân thể mạnh mẽ.  

Chẳng trách lúc đầu lại có sự tồn tại của ngưỡng cửa, nếu cơ thể không đạt tiêu chuẩn, hắn sẽ không có tư cách đẩy mở cửa Cự Long.  

Nhưng chiến thể Thương Long của hắn vẫn có cấp bậc khá thấp.  

“Ngay cả kiếm ý Thông Thiên mà mình còn có lĩnh ngộ, mình không tin không thể vượt qua được thử thách này!”  

Trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ kiên cường, hắn động tâm niệm, long văn Tử Điện di chuyển khắp toàn thân, nhanh chóng chống lại lực lượng lôi đình ẩn chứa trong biển máu.  

Cộp! Cộp!  

Trong khí huyết sôi trào, Lâm Nhất như một man thú thượng cổ bước đi trên mặt biển. Mỗi một bước đều sẽ tạo thành âm thanh nặng nề, sóng nước cuộn trào.  

Nhưng nửa canh giờ sau, trên trán Lâm Nhất đã phủ kín mồ hôi, sắc mặt tái mét không còn tia máu.  

Khắp nơi trên cơ thể đều cảm thấy đau đớn.  

Thỉnh thoảng có sóng lớn cuộn trào càng khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn, chỉ cần không cẩn thận sẽ chìm xuống đáy biển.  

Đáy biển màu đen, được hội tụ từ máu tươi của muôn vàn yêu thú Long Huyết, một khi rơi vào trong sẽ khá là nguy hiểm. Không chỉ có áp lực khó đỡ, mà sát khí hỗn tạp trong máu cũng sẽ khiến cơ thể bốc cháy.  

Dưới lôi ảnh đầy trời, Lâm Nhất mặc một bộ đồ xanh, không ngừng tiến lên trong đại dương bao la đen kịt.  

Ba ngày sau.  

Oanh!  

Trên đại dương bao la, mấy chục tia lôi đình quấn
quýt với nhau, rít gào như cuồng long, sau đó cùng đánh xuống mặt biển.  

Dưới biển máu lập tức có sóng lớn dâng trào, va chạm với bóng người áo xanh, âm thanh nặng nề cùng với điện quang chớp loé vang lên.  

Lâm Nhất nhăn nhó, trông có vẻ vô cùng đau đớn.  

Ba ngày qua, hắn đã làm quen được một chút với hoàn cảnh nơi này, dưới tình huống có thể chịu đựng hắn sẽ không dùng chân nguyên xuyên thủng, tiết kiệm sức lực.  

Ngoài lực lượng lôi đình ẩn chứa trong máu rồng màu đen, máu tươi hỗn tạp kia cũng chứa đựng lực lượng ăn mòn kinh khủng. Sau khi xuyên qua chân nguyên hộ thể, rơi xuống làn da, xông vào trong máu xương, sẽ tạo thành cảm giác đau như kim châm.  

“Phù!”  

Lâm Nhất thở dài một hơi, thân thể hơi cong lại đứng thẳng lên một lần nữa, tiếp tục đi về phía trước.  

Hắn gần như đã quen với cảm giác đau đớn này rồi, hơn nữa sau cơn đau, Lâm Nhất dần phát hiện chút manh mối. Dù là lực lượng lôi đỉnh trong máu đen hay lực lượng của máu huyết cũng đều kích thích thân thể trở nên mạnh mẽ.  

Dù rất nhỏ nhoi, nhưng lại hết sức rõ ràng, so với ba ngày trước, thân thể của hắn đã mạnh hơn ít nhất năm phần.  

Dù cuối cùng không thể thông qua sát hạch, nhưng chỉ đi một lần ở đây cũng sẽ đạt được cơ duyên không tệ.  

Ầm! Ầm! Ầm! 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện