Nhưng ngay lúc này, tình huống bất ngờ xảy ra, ánh trăng sáng kia bị ngọn lửa màu đen xâm lấn.
Là găng tay thần ảnh!
Vũ Hạo Thiên không quan tâm đến cảm giác đau đớn như lồng ngực bị xé rách, lại sử dụng găng tay thần ảnh một lần nữa, dung hợp uy lực mạnh mẽ của báu vật này với Nguyệt Diệu Thần Quyền.
Chẳng mấy chốc, một ánh trăng ma màu đen cực kỳ đáng sợ xuất hiện.
Oanh!
Lúc này, đôi cánh của thần nhân cánh bạc sau lưng hắn ta cũng trở thành màu đen nhánh, hắc quang kinh khủng bay lên cao. Trong găng tay thần ảnh kia có khí thế cổ xưa xuất hiện, khiến người ta cảm nhận được một nỗi sợ không tên, hiện tại, gần như mọi ánh mắt đều tập trung vào Vũ Hạo Thiên.
“Trời ạ, đây là khí thế của ma hồn oán giận cổ xưa!”
“Đáng sợ quá đi mất, hắn ta dung hợp ma hồn này với Nguyệt Diệu Thần Quyền, đó là trăng ma thái cổ!”
Tiếng ồn ào vang lên khắp xung quanh, mọi người thay đổi sắc mặt, vội vã lui lại. Đều không ngờ rằng Vũ Hạo Thiên trước đó đã rất đáng sợ còn giữ lại thủ đoạn như thế cho Lâm Nhất.
Chẳng trách hắn ta tự tin như thế, coi thường cả Lâm Nhất – người lấy được cơ duyên trên Tạo Hoá.
Dù là găng tay thần ảnh hay Nguyệt Diệu Thần Quyền đều có thể càn quét cả khu vực Thương Long. Khi chúng kết hợp với nhau thì uy lực càng không thể tưởng tượng nổi.
“Không ổn, Lâm Nhất toi đời rồi…”
La Chấn cố gắng đứng dậy trên Đạo Đài, tỏ vẻ lo lắng, trong mắt cũng mang theo nỗi sợ hãi.
Vũ Hạo Thiên này thật sự quá đáng sợ.
Oanh!
Tay phải đeo găng tay thần ảnh của Vũ Hạo Thiên nắm lại, giữ chặt trăng ma trong lòng bàn tay. Trong nháy mắt, vô số ma quang màu đen bay ra từ khe hở ngón tay hắn ta, khiến hư không bắt đầu xuất hiện vết nứt, dị tượng kinh khủng khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Ánh sáng đen dày đặc bao phủ bầu trời, dưới uy áp như thế, sắc mặt Lâm Nhất cũng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Vụt!
Vũ Hạo Thiên lộ vẻ dữ tợn, lao xuống từ trên trời như ma thần, nơi quyền mang đi qua đều rung động như sắp nổ. Dù là ai cũng có thể cảm nhận được trong quyền mang này chứa đựng lực lượng đáng sợ đến mức nào. Lực lượng dù là dư âm cũng có thể khiến mấy người
nhóm La Chấn biến thành tro bụi.
“Phiền phức rồi…”
Bùi Tuyết bay lên, đưa mấy người nhóm La Chấn lùi về phía xa, khuôn mặt xinh đẹp cũng lộ vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Nàng ta thấy hơi khó tin, rốt cuộc là thù hận như thế nào mà khiến Vũ Hạo Thiên có thể sử dụng găng tay thần ảnh này chứ. Thật không dám tưởng tượng một nhân vật khó giải quyết như thế lại thật sự đến từ một giới vực cấp thấp như Huyền Hoàng giới.
Vụt!
Quyền mang màu đen bay xuống từ trên cao với tốc độ không thể tránh né, lao thẳng về phía Lâm Nhất.
Dưới ánh nhìn của Lâm Nhất, quyền mang của đối phương như một ngọn núi không ngừng phóng. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, chân nguyên trên người Lâm Nhất lại không dao động quá nhiều. Hai tay hắn tạo ra một dấu ấn cổ xưa, chậm rãi điều động bảo cốt Thương Long, thần văn lâu đời bên trong phát sáng.
Ngay khoảnh khắc này, ánh sáng đến từ bảo cố Thương Long và chín long văn tử kim trên người hắn dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ, long uy cuồn cuộn thoáng chốc bộc phát.
Đi cùng với long uy này chính là phong lôi gào thét, điện quang bắn ra tứ phía, như một bóng dáng Thương Long chân chính đang lượn quanh.
“Thánh giáp Thương Long!”
Lâm Nhất thầm quát khẽ một tiếng, khẽ nhướng mày, ánh sáng bao phủ cơ thể diễn hoá thành một chiến giáp kim loại dày dặn cứng rắn, chứa đựng khí thế thần thánh.
Vào khoảnh khắc thánh giáp xuất hiện, tất cả mọi người đều cảm nhận được một khí thế mạnh mẽ trên người Lâm Nhất, thánh giáp đó có năng lực phòng ngự mạnh mẽ, lộ ra uy áp thần thánh vừa lâu đời vừa huyền ảo.
“Đây là long giáp à?”
“Uy lực Thương Long chân thực quá…”
Mọi người thay đổi sắc mặt, trong mắt đều lộ vẻ ngạc nhiên, thủ đoạn mà Lâm Nhất sử dụng cũng rất mạnh. Đây là lá bài tẩy trước đây hắn không có, chắc là lấy được trong bảo điện Thương Long, dường như có thể ngăn cản được đòn tấn công này.