*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một cuộc chiến kinh khủng diễn ra trong không gian hỗn loạn với những dị tượng đáng sợ này. Hai người đánh nhau điên cuồng, ai cũng phóng thích khí tức mạnh mẽ. Dưới bầu trời, kim quang và ma quang giao chiến kịch liệt, dư chấn khủng khiếp tạo thành những gợn sóng đáng sợ, không gian vặn vẹo khiến cho mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn.
Ở phía xa, những người đã lùi ra thật xa theo dõi cuộc chiến này, trong mắt ai cũng tràn đầy kinh ngạc.
Trận đấu ở đẳng cấp này vượt xa tưởng tượng của mọi người, bất luận là ai trong hai người rời khỏi khu vực Thương Long cũng có thể hoành hành bốn phương.
Đợi đến cuối thiên lộ, chắc hẳn họ cũng có tư cách giao đấu với những yêu nghiệt được gọi là cấm kỵ kia.
Ầm ầm!
Dư chấn dữ dội truyền xuyên qua không khí, đánh thẳng vào trái tim mọi người. Dù họ đã tránh ra thật xa vẫn có thể cảm nhận được khí tức khiến người ta phải run rẩy, quá khủng khiếp.
Bầu trời như đã biến thành sàn đấu giữa Thương Long ma hoá và Kim Ô thượng cổ, khí tức mênh mông bao trùm lấy cả không gian.
“Trạng thái của Vũ Hạo Thiên hơi bất thường, trông hắn ta như bị một loại ác linh nào đó nhập vào người…”
La Chấn khẽ nheo mắt, hắn ta là người đứng đầu Thương Long, đương nhiên cũng tinh mắt hơn người.
“Đúng thật là bị nhập vào người, chắc lúc trước là tồn tại cùng nhau, bây giờ đã nhập hoàn toàn. Ác linh nhập thể sẽ làm tiêu hao lực lượng bản nguyên, nó đã nhìn trúng bảo bối của Lâm Nhất, không thì nó sẽ không dễ dàng mạo hiểm…”
Bùi Tuyết nhẹ nhàng giải thích.
Bất kể ở thời thượng cổ hay viễn cổ, con đường thông thiên đều là một chiến trường thần thoại, một số lão quái vật còn giữ tàn hồn sống đến ngày nay cũng không hẳn là quá hiếm lạ.
Nhưng dạng tàn hồn mạnh đến mức có thể nhập vào người một cách hoàn hảo, hơn nữa còn có thể thi triển đủ loại thủ đoạn như Vũ Hạo Thiên thì vẫn khá hiếm thấy.
Phần lớn tàn hồn đều rất yếu ớt và không dám hiện thế, họ mà bị cao thủ của các tông môn siêu cấp để mắt tới thì sẽ không còn một con đường sống nào cả.
“Lâm Nhất mới là người đáng sợ nhất, đối mặt với ác linh thượng cổ này mà vẫn không bị yếu thế. Các ngươi nhìn kìa, ba vùng khí hải của hắn như đang có đốm lửa bùng cháy, chân nguyên dồi dào đến mức không thể tưởng tượng nổi…”
So với Vũ Hạo Thiên, Tần Lâm tập trung vào Lâm Nhất nhiều hơn.
Bùi Tuyết và La Chấn nhanh chóng dời mắt nhìn sang Lâm Nhất. Họ cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được ba vùng khí hải trong cơ thể hắn đang có một ngọn lửa đỏ rực bùng cháy, làm cho xương toàn thân hắn trở nên trong suốt và sáng rực. Dưới ánh lửa này, trông hắn lấp lánh như ngọc, toát ra khí chất
thần thánh như thần tiên.
Trước khi tiến vào bảo điện truyền thừa, tu vi của Lâm Nhất là cảnh giới Thiên Phách tầng hai, việc hắn thăng cấp lên cảnh giới Thiên Phách tầng ba cũng không có gì bất ngờ.
Nhưng điều khiến người ta khó hiểu đó là không biết rốt cuộc những đốm lửa nhỏ đang cháy trong vùng khí hải này là gì.
“Là hoa Tinh Ma!”
Bùi Tuyết kinh ngạc thốt lên, không ngờ Lâm Nhất lại thu phục hoa Tinh Ma và đưa chúng vào trong vùng khí hải của mình.
Phải nói rằng điều này quá khoa trương, kể cả ở nơi đại thế tên là Côn Luân kia, yêu nghiệt và nhân tài kiệt xuất bình thường cũng không thể làm được. Ít nhất phải từ cảnh giới Thiên Phách tầng năm trở lên, người ta mới dám mạo hiểm thử một lần, hơn nữa việc này cực kì nguy hiểm, nếu không can đảm thì hoàn toàn không dám thử.
Từ xưa đến nay đã có không biết bao nhiêu kỳ tài yêu nghiệt bị hoa Tinh Ma thiêu chết.
Đây là một kẻ siêu phàm!
Siêu phàm nghĩa là còn kinh khủng hơn cả yêu nghiệt. Yêu nghiệt bộc lộ tài năng vô song trong hàng trăm vạn người. Siêu phàm, trong một nghìn yêu nghiệt mới tìm được một người!
Chỉ cần không chết thì sẽ có thể trở thành thánh, siêu phàm thoát tục, đoạn cổ tuyệt kim, thiên tài không ai địch lại.
Điều này quá đáng kinh ngạc, một siêu phàm xuất hiện trên thiên lộ thứ chín. Ánh mắt Bùi Tuyết chợt loé, tiểu tử này vượt ngoài dự liệu của nàng ta hết lần này tới lần khác, không hổ danh là người được Nguyệt Vi Vi âm thầm chú ý.
Keng!
Vào lúc này, một tiếng kiếm reo thấu trời chợt vang lên, tất cả nguồn ánh sáng trên thế gian đều tập trung vào người Lâm Nhất.
Dù cách thật xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, thiếu niên áo xanh đứng thẳng trên không trung, giờ phút này đến cả mái tóc của hắn cũng toát ra khí chất thần thánh, bàn tay phải trắng nõn của hắn nắm chuôi kiếm Táng Hoa và chuẩn bị rút kiếm.
Kiếm ý Thông Thiên!
Cho đến lúc này, nhóm người La Chấn mới giật mình nhận ra rằng từ đầu cuộc chiến đến giờ, Lâm Nhất chưa hề chạm vào kiếm ý Thông Thiên.
Hắn muốn giế t chết đối thủ ư?
Bởi vì ai cũng biết rõ sau khi rút kiếm Lâm Nhất sẽ đáng sợ đến mức nào, hắn định không cho đối phương một con đường sống nào cả.
Keng! Keng! Keng! Keng!