Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3604


trước sau

Thần quang phun trào trong mắt Lâm Nhất, mái tóc hắn tung bay theo gió, sợi tóc va chạm nhau toả ra ánh hào quang lấp lánh.  

Giờ phút này, hắn tràn ngập khí tức thần thánh, tựa như mặt trời đứng lặng trong thế giới của con người.  

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!  

Uy lực của nhát kiếm này quá kinh khủng, ma linh còn chưa kịp thi triển uy lực của Thần Ảnh Quyền Sáo, vầng trăng ma trên trời đã bị chém thành hai nửa.  

“Nát!”  

Lâm Nhất liếc nhìn xung quanh, lại hét lên một tiếng thật dài.  

Vầng trăng ma bị chém thành hai nửa lập tức vỡ tan thành vô số hạt bụi đen bay lơ lửng trên bầu trời.  

Phụt!  

Kiếm quang bá đạo như nhật, dư chấn không tan, chớp mắt đã chém trúng “Vũ Hạo Thiên”. “Vũ Hạo Thiên” hộc ra một búng máu, trong mắt lộ ra vẻ hốt hoảng, ông ta thi triển thân pháp lấy được trong truyền thừa, hoá thành Thương Long kêu gọi phong lôi muốn bỏ chạy.  

“Đi được à?”  

Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, mái tóc dài xoã tung uốn lượn như thác nước, sát ý hư không b ắn ra từ trong mắt hắn.   

Hai tay hắn kết thánh ấn, Kim Ô Cửu Biến biến ảo trong cơ thể, chân nguyên biến thành năng lượng màu vàng kim liên tục tràn vào hai bên lưng.  

Vụt!  

Khi thánh ấn hình thành, đôi cánh thần của Kim Ô lập tức dang ra.  

Ầm ầm!  

Hai quả cầu ánh sáng vàng óng như sương xuất hiện hai bên lưng Lâm Nhất. Nó trông như đôi cánh che trời, to khoảng chừng gần một trăm trượng.  

“Quay lại cho ta!”  

Đôi cánh lấp lánh sau lưng Lâm Nhất đột nhiên đưa ra sau, chậm rãi giương lên như cánh.  

“Vũ Hạo Thiên” đã chạy xa lập tức bị đại thế Kim Ô này trói buộc, sau đó ông ta đột nhiên bị hút về lại nhanh như chớp, khi đối phương tới gần một trăm mét mới miễn cưỡng đứng vững lại.   

Nhưng Lâm Nhất đã có chuẩn bị từ trước, Thần Dương Toái Thiên Ấn thủ thế chờ sẵn lập tức tấn công.  

Lòng bàn tay nắm chặt mặt trời, Kim Ô bay ra từ trong khe hở, quyền mang đánh vào người “Vũ Hạo Thiên” từ xa. Một đòn này quá tàn nhẫn, khiến cho ma linh vốn đã bị trọng thương bởi Nhật Diệu Thần Kiếm hoàn toàn bị thương đến bản nguyên.  

Ở sâu trong linh hồn của Vũ Hạo Thiên, ma linh lập tức la hét thảm thiết, đau đớn vô cùng.   

Ánh sáng và khí tức của ông ta dần phai nhạt, ánh mắt Vũ Hạo Thiên trở nên sáng ngời.  

“Lão già kia, cút ra ngoài cho ta!”  

Hắn ta sớm đã âm thầm chuẩn bị, thấy đối phương trọng thương thì lập tức quyết đoán ra tay.  

“Đồ ăn cháo đá bát, ta biết ranh con nhà ngươi không chịu nổi mà!”, ma linh kinh hãi, giận dữ gằn giọng chửi rủa.  

Vũ Hạo Thiên cười khẩy: “Ông
bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!”  

“Ha ha, ngươi vốn là một kẻ vô dụng thôi, nếu không nhờ ta ra tay giúp đỡ thì ngươi đã chết trong tay Lâm Nhất như một con súc vật từ lâu rồi. Còn thân thể của ngươi thậm chí không bằng một con chó hoang, cho ta sống nhờ ta cũng chê. Đợi khi nào chiếm được thân thể của thằng nhóc kia, ta sẽ xử kẻ ăn cháo đá bát nhà ngươi sau!”  

Ma linh thấy không thể chiếm giữ thân thể Vũ Hạo Thiên, dứt khoát biến thành một luồng sáng đen bay thẳng ra ngoài.  

Vũ Hạo Thiên nghe vậy thì vừa sợ vừa giận, hoá ra con ma linh này đã sớm có ý đồ với Lâm Nhất, chỉ coi hắn ta như kẻ bị vứt bỏ.  

Ầm!  

Lâm Nhất vừa mới thu quyền, nhìn thấy một luồng sáng đen kì lạ bay tới, mặt hắn lập tức biến sắc, vội vàng bay ngược về phía sau.  

Nhưng luồng sáng đen này quá nhanh, nó còn nhanh hơn cả tốc độ sét đánh, chớp mắt đã chui vào trong đầu Lâm Nhất.  

Nó muốn cướp thân thể của hắn!  

Lâm Nhất đứng bất động trên không trung, nếu không nhờ có hai quả cầu ánh sáng ở sau lưng như cánh chim giữ lại, có lẽ hắn đã rơi thẳng xuống dưới.  

Sau khi đuổi ma linh ra ngoài, Vũ Hạo Thiên lại được nắm quyền khống chế thân thể, hắn ta lập tức hộc ra một búng máu.  

Phụt!  

Sắc mặt Vũ Hạo Thiên vô cùng âm u, sau khi được chân chính khống chế thân thể, hắn ta mới phát hiện mình bị thương nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng. Phần thịt được ma linh phục hồi trước đó bắt đầu thối rữa, trông có vẻ rất khủng khiếp.  

Thình thịch! Thình thịch!  

Trái tim hắn ta đang rỉ máu, nó đã bị rách một đường rất đáng sợ, mỗi lần đập đều sẽ đau đến mức thấu tận tim gan.   

Vẻ gần như tuyệt vọng dâng lên trong mắt Vũ Hạo Thiên, quá thê thảm… Thân thể của hắn ta đã coi như tàn phế. Kể cả khi vết thương lành hẳn, tu vi cũng không thể khôi phục trong một thời gian rất dài, hơn nữa còn tạo thành tật vĩnh viễn.  

Những tật ấy sẽ ảnh hưởng đến bản nguyên, làm tổn thương đến căn cơ, có thể cả đời này sẽ dừng lại ở cảnh giới Thiên Phách.  

Nếu không có thần đan thánh dược hoặc phương pháp siêu phàm nào đó, kiếp này của hắn ta coi như bỏ.  

Chết tiệt!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện