“Hắn nói đúng, nơi này từng có cường giả cường đại đến mức chúng ta không thể tưởng tượng nổi khiêu chiến, ngay cả thời không cũng có cảm giác chẳng lành, chưa chắc có thể sống sót trở ra”, ánh sáng tím loé lên, Bùi Tuyết xuất hiện, nàng ta chậm rãi cất lời.
“Ta không đi vào trong, ta chỉ xem thử thôi”.
Lâm Nhất đi tới khu vực bên ngoài khu vực cấm, hắn cảm nhận được cái mùi đổ nát ở bên trong, nếu người sống tiến vào chắc chắn sẽ bị ăn mòn một cách nghiêm trọng.
Soạt!
Mắt Chúc Long!
Lâm Nhất sử dụng thiên phú thần thông võ hồn Chúc Long, trong mắt lập tức xuất hiện ánh nến chập chờn, tầm mắt của hắn xuyên qua ma chướng, hình ảnh phía xa ngày càng gần hơn, rất nhiều khu vực bị sương mù dày đặc bao phủ trong khu vực cấm đều hiện lên trong mắt hắn.
Ở chỗ giáp với bên ngoài có rất nhiều xác chết, vài cái xác rõ ràng là vừa chết gần đây.
Xem ra dù biết rõ nơi này là khu vực cấm vẫn có vài thiên tài của các giới vực muốn liều mạng, tiếc là tất cả đều chết hết, không có ngoại lệ.
Tầm mắt tiếp tục đi xa, nhìn thấy vô số hài cốt, khiến hắn cũng phải nổi da gà.
Vụt!
Lâm Nhất đã nhìn thấy Vũ Hạo Thiên, hắn ta cũng không đi được quá xa, lúc này đã ngã dưới đất. Đôi mắt tĩnh lặng, trên người không còn chút sức sống, lúc này, vết thương được ma linh phục hồi nhanh trước ngực hắn ta cũng rách ra với dáng vẻ còn đáng sợ hơn.
Tất cả xương cốt đều lộ ra, có thể thấy rõ lồ ng ngực vỡ đôi của Vũ Hạo Thiên.
Hai mắt hắn ta không còn tiêu cự, hắn ta đã chết rồi, chết đến mức không thể chết thêm một lần nữa.
Tách!
Một giọt máu rơi xuống từ trong mắt Lâm Nhất, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau đó mới mở ra, hắn cất lời: “Vũ Hạo Thiên chết rồi, không còn cơ hội sống nữa, tim cũng đã vỡ đôi”.
Nghe thấy thế, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Một người như Vũ Hạo Thiên quá đáng sợ, tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn với họ, người như thế quá giỏi nhẫn nhịn, lòng dạ thâm sâu khó lường, khiến người ta sởn tóc gáy, không
ai mong hắn ta còn sống cả.
Oanh!
Nhưng đúng lúc này, trên người Lâm Nhất có kiếm ý cuồn cuộn phóng lên cao.
Mấy người nhóm La Chấn kinh ngạc quay đầu nhìn sang, trong mắt đều lộ vẻ rung động, kiếm ý Thông Thiên!
Còn chưa kịp phản ứng thì thấy Lâm Nhất vỗ nhẹ lên túi đựng đồ, một thanh kiếm cũ vô dụng được hắn lấy ra. Nhưng hắn cũng không giơ tay nắm lấy nó mà chỉ khống chế nó bằng kiếm ý, sau đó liên tục rót kiếm ý Thông Thiên vào bên trong.
Vụt vụt!
Nhờ có kiếm ý, thanh kiếm bình thường này bắt đầu phát ra ánh sáng rực rỡ, hàn mang giăng kín, vô cùng sắc bén.
Vù!
Vào khoảnh khắc kiếm quang sáng đến mức tối đa, thân kiếm phá không bay đi như tia chớp, chẳng mấy chốc đã bay vào trong khu vực cấm.
Ong!
Thân kiếm liên tục rung lên, ánh sáng trên kiếm chiếu sáng khu vực cấm, mọi người cũng lập tức thấy rõ khung cảnh bên trong. Dưới sự điều khiển của Lâm Nhất, thanh kiếm kia c ắm vào đầu mày Vũ Hạo Thiên, xuyên qua đầu hắn ta, ghim thẳng xuống đất.
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, cảm thấy lạnh sống lưng, không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Thật là đáng sợ, đã như thế rồi vẫn không bỏ qua, hoàn toàn không cho Vũ Hạo Thiên một chút cơ hội sống sót nào.
Từ góc độ của Lâm Nhất, nếu không tiêu diệt người này, hắn sẽ không thể yên tâm.
Đối phương còn nhiều lần uy hiếp hắn, tuyên bố muốn giế t chết những người hắn quan tâm, đối với Lâm Nhất, đây là một tồn tại khiến hắn thấy rất chướng mắt.