Nhưng trên thực tế, hơn trăm tên tán tu cực kỳ hung ác đó cùng lên một lúc sao có thể không để lại vết tích nào trên người Lâm Nhất chứ.
Chỉ là lúc đó, hắn căn bản đã quá bất chấp.
Trước mắt quần chúng, một khi tỏ ra yếu ớt lập tức sẽ càng gặp phải phản kích kh ủng bố hơn.
Những vết nội thương này vốn không có gì, với thân thể cường hãn của hắn chỉ cần không gặp đại chiến thì có thể tự khôi phục.
Ai biết được lại đột nhiên xuất hiện nữ tử áo đỏ, làm loại tiết tấu của hắn chứ.
Khiến Lâm Nhất chuẩn bị yên tâm rời khỏi Thanh Dương Giới lại lần nữa gặp sóng gió, còn đối đầu với Lăng Tiêu Kiếm Các.
Lâm Nhất không trả lời, nhắm mắt lại xếp bằng ngồi xuống.
Viêm Lôi Chiến Thể được hắn vận chuyển đến cực hạn, trên người tản phát ra ánh sáng ngọc tử sắc nồng đậm, tựa như khói tím mờ ảo.
Advertisement
Thương thế có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang nhanh chóng hồi phục, đến khi Lâm Nhất mở hai mắt ra, thần sắc rõ ràng đã hồng hào hơn nhiều.
"Không sao rồi", Lâm Nhất mỉm cười, ra hiệu đối phương không cần lo lắng.
Còn chưa kịp khép miệng, nữ tử áo đỏ mỉm cười, nhét một viên đan dược vào trong miệng hắn: "Ha ha, như vậy mới không sao. Ngươi cũng không phải là những người tu luyện ma công, cưỡng ép cơ thể hồi phục thương thế có thể để lại hậu họa đó".
Lâm Nhất hơi sững người, đột nhiên được nhét cho viên đan dược không rõ ràng nên không dám nuốt xuống.
"Muốn ta bón cho ngươi mới chịu nuốt xuống sao".
Nữ tử áo đỏ nhướn mày, nói rồi thật sự tiến sát tới, dọa cho Lâm Nhất vội vàng đứng lên, nuốt viên đan dược xuống.
Advertisement
Chợt một cỗ hàn ý từ trong cơ thể tan ra, vô thanh vô tức thẩm thấu vào tứ chi bách hài.
"Tại sao ngươi lại cứu ta?", nữ tử quay sang đến trước mặt hắn, mở to đôi mắt, nghiêm túc nhìn về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất có chút không dám nhìn thẳng vào mặt đối phương, luôn cảm thấy có gì đó là lạ, bất giác khiến người ta miên man bất định, có chút kỳ quặc.
Tại sao lại muốn cứu đối phương...
Khi chứng kiến một kiếm kinh thiên của Bạch Lê Hiên, Lâm Nhất tự vấn cho dù có Lôi Viêm Chiến Thể hoàn mỹ e là cũng khó mà ngăn cản được. Cho dù có miễn cưỡng ngăn cản được một kiếm thì cũng chắc chắn không ngăn cản được kiếm thứ hai.
Một khi ra tay sẽ đưa hắn vào tuyệt cảnh, hoàn toàn đắc tội với đối phương.
Có một tia do dự như vậy nhưng khi trái tim hắn dâng lên, không biết sao vừa quay người đã coi như không thấy gì.
"Bởi vì cô để lại cho ta ấn tượng quá đỗi sâu sắc, người sống một đời, thứ có thể thật sự nhớ kỹ kỳ thực rất ít. Ta không muốn một cái quay người đã không thể gặp lại cô..."
Lâm Nhất thành thật trả lời, bên bờ sông thiếu nữ thản nhiên mỉm cười, lá đỏ khắp núi trở nên ảm đảm thất sắc.
Cảnh tượng đó quả thực khiến hắn rất khó quên.
Nếu như lúc đó hắn không ra tay, có lẽ thiếu nữ đã chết dưới kiếm của Bạch Lê Hiên, sau này không còn được nhìn thấy nụ cười như vậy nữa.
"Không tin, nói cứ như ngươi đã sống qua hai cuộc đời rồi vậy".
Nữ tử áo đỏ nheo hai mắt lại, đôi mắt đó lập tức trong vắt như trăng rằm trên bầu trời đêm, vừa mê người vừa đáng yêu.
Lâm Nhất khẽ mỉm cười, không giải thích thêm, quan sát đối phương rồi nói: "Vết thương của cô... hình như đã đỡ hơn nhiều rồi".
Trước đó, thiếu nữ vẫn không thể cử động hiện giờ đã vui vẻ nhanh nhẹn hơn. Rõ ràng không giống như vừa mới lành vết thương, Lâm Nhất hồ nghi đối phương có phải sớm đã có thể tự đi lại rồi hay không.
"Đâu có... ngươi nhìn đi, ai yo, bụng ta đau quá".
Thiếu nữ áo đỏ khom người, hai tay ôm vào vết thương ở bụng, mặt tỏ ra đau đớn, đôi mắt một nhắm một mở lén nhìn về phía Lâm Nhất.
Bộ dạng vờ vịt đó khiến người khác khó mà phân biệt được thật giả.
Trong lòng Lâm Nhất cười
khổ, người có thể cướp đoạt bảo vật trong tay Bạch Lê Hiên há có thể là hạng đầu đường xó chợ.
Có lẽ hắn đã lo lắng thừa rồi.
"Nơi này vẫn không an toàn, cửa ra của Thanh Dương chắc chắn có người canh giữ. Tìm một nơi để ẩn náu đã, nếu như cô có thể tự bảo vệ bản thân thì hai chúng ta nên tách ra trốn..."
Lâm Nhất nhìn xung quanh hoang thảo không bỏ sót thứ gì, cũng không có nhiều nơi có thể ẩn náu.
Tạm thời thoát khỏi truy binh không có nghĩa là đối phương không tiếp tục đuổi theo, vẫn phải bỏ chạy.
Ít nhất phải che giấu bản thân cho đến khi hồi phục hoàn toàn mới thôi.
Về phần người thiếu nữ này, hắn có chút không hiểu rõ, không thể xác định thực lực hiện tại của đối phương.
Nếu như có thể tự bảo vệ mình đương nhiên tốt nhất là nên tự đi.
Nhưng hắn quay đầu lại nhìn vẻ đau đớn trên gương mặt thiếu nữ không giống như đang giả vờ. Vết thương ở bụng vẫn có máu tươi chảy ra qua đôi bàn tay trắng nõn như ngọc.
"Cô vẫn đi theo ta đi".
Lâm Nhất thở dài, nói được một nửa liền thu lại lời nói, lần nữa bế thiếu nữ lên.
Cứu người thì cứu cho chót, cứ coi như cô ta thật sự trọng thương khó cứu đi.
"Hi hi, như vậy không còn đau nữa".
Thiếu nữ áo đỏ lại ôm lấy cổ Lâm Nhất, mỉm cười lươn lẹo, giống như đạt được thắng lợi vậy.
Lâm Nhất không nói gì, hiện tại hắn hơi lo lắng cho sự an toàn của Huyết Long Mã.
Không biết con ngựa ngốc nghếch đó gây ra động tĩnh lớn vậy còn có thể sống sót trở về nữa không.
"Ngươi tên là gì?"
Thiếu nữ quan sát ngũ quan của Lâm Nhất, đôi mắt sáng như trăng rằm tràn đầy vẻ tò mò.
Ngày đó bên bờ sông, tiện tay thổi một khúc tiêu, không ngờ có thể đổi lại được một mạng trong lúc hiểm cảnh.
Bây giờ nàng ta cũng nghĩ không thông, người thiếu niên này lấy đâu ra dũng khí để cứu nàng ta... lý do của đối phương nghe dở tệ, căn bản không tin được.
Có điều chuyện nghĩ không ra thì mới thú vị...
"Lâm Nhất".
"Ta tên Nguyệt Vi Vi, Nguyệt trong nguyệt lượng, Vi trong hoa Vi Vu".
"Hoa Vi Vu? Còn có loại hoa này sao?"
"Hi hi, đương nhiên là có rồi, đợi sau khi ra ngoài, nói không chừng ta còn có thể tặng ngươi vài bông đó".
Hai người nói chuyện câu được câu chăng, đa số là thiếu nữ hỏi và Lâm Nhất trả lời.
Đột nhiên, sắc mặt Lâm Nhất ngưng trọng, bước chân đột ngột dừng lại,
"Sao vậy?"
Nguyệt Vi Vi ló đầu ra, thì thấy bên sườn núi có một người đang đứng, tay cầm quạt giấy".
Soát!
Người đến xoay người, mở quạt giấy ra, để lộ ra một gương mặt cũng không quá xa lạ.
Ma Nguyệt Sơn Trang, Tư Tuyết Y!
Lúc này, màn đêm hơi lạnh, gương mặt của Tư Tuyết Y bị màn đêm nhàn nhạt che phủ, trông hơi mơ hồ.
Nhướn mày lên, Tư Tuyết Y hạ ánh mắt xuống, nhìn về phía Lâm Nhất, sắc mặt cổ quái nói: "Lâm công tử, ngươi đúng là người nào cũng dám cứu nhỉ..."