Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 382


trước sau

Bầu không khí náo nhiệt ở quảng trường phía bắc đột nhiên dừng lại, tất cả những người có mặt ở buổi đấu giá đều sững sờ.

Rốt cuộc kẻ nào dám tới quảng trường phía bắc gây rối?

Quảng trường phía bắc có thể mở chợ đen ở thành Thanh Dương, chắc chắn thế lực phía sau không yếu hơn phân đà của ba đại tông môn.

Gã trung niên áo xanh ở trên bục đấu giá nhìn vào mắt người tới, sau đó chợt đổ mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc là người thế nào mà ánh mắt lại kinh khủng đến vậy?

Vụt!

Người tới không nhiều lời, nhảy vụt đến sàn đấu giá.

Advertisement

“Dám tới quảng trường phía bắc làm loạn, ta thấy ngươi chán sống rồi, ngăn hắn lại!”

Thấy người kia lao tới, gã trung niên thoáng biến sắc, vội vàng quát lên.

Xung quanh sàn đấu giá chợt có mấy cao thủ Tiên Thiên lục khiếu chạy ra, xông về phía người đó.

“Cút”.

Người đó hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người chợt bộc phát, giơ tay tung chưởng về phía đám người.

Trong quyền mang ẩn chứa kiếm kình sắc bén vô song, quét về phía đó.

Advertisement

Sau một tiếng động lớn, bốn cao thủ Tiên Thiên lục khiếu đồng thời phụt máu, choáng váng bay ra ngoài.

Một chiêu cũng không đỡ nổi!

Rầm rầm rầm!

Bốn người rơi xuống sàn đấu giá, rất nhiều vị khách không tránh kịp nên đã bị thương.

Bàn ghế vỡ vụn, mùn cưa bay tứ tung trong tiếng động lớn.

Toàn bộ sảnh đấu giá trong phút chốc hỗn loạn, huyên náo, mọi người đồng thời đứng dậy, vẻ mặt thay đổi đáng kể.

Trong mắt gã trung niên áo xanh đang đứng trên bục lướt qua vẻ kinh hãi, ông ta lập tức xoay người muốn chạy trốn.

“Chạy được không?”

Người tới vững vàng đáp xuống sàn đấu giá, khí thế trên người tản ra, dưới áp lực kinh người, gã trung niên cực kỳ chật vật, cả người như rơi vào vũng bùn lầy.

Người tới phi thân về phía trước, một tay bóp cổ đối thương, nhấc bổng ông ta lên.

Mặt gã trung niên đỏ bừng, không thể thở nổi, hai tay quờ quạng trong hư không.

Lúc này mọi người mới nhìn được từ phía chính diện, thấy rõ khuôn mặt người tới.

“Trời ơi, hắn là Lâm Nhất!”

Những người từng thấy Lâm Nhất ở Thanh Dương Giới đều la lên thất thanh.

“Lâm Nhất? Sao có thể… Không phải hắn đã bị Bạch Lê Hiên đuổi giết vào vực Âm Phong rồi ư?”

“Đúng là tên thối tha!”

Hắc Phong Tam Sát dưới đài hận Lâm Nhất tận xương, vừa nhìn đã nhận ra thân phận của hắn.

Áo choàng trắng xanh, sau lưng đeo hộp đựng kiếm, khuôn mặt tuấn tú, không phải Lâm Nhất thì có thể là ai?

Tình huống xảy ra quá đột ngột khiến toàn bộ quảng trường phía bắc trở nên náo loạn. Vô số ánh mắt ngỡ ngàng đều tập trung trên người thiếu niên trên bục…

“Tên này chính là Lâm Nhất sao?”

“Đúng! Chính là hắn, trong di tích tông môn, hắn đã bắt chẹt hai mươi nghìn viên Tiên Thiên đan của Kim Diệm Tông và Huyết Vân Môn trước mặt mọi người đấy!”

“Uy phong thật kinh người, thế nhưng hắn xông vào quảng trường phía bắc chẳng phải tự tìm chết sao? Không biết Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông đều có phân đà ở đây à?”

“Chưa chắc, ngày đó ở trong Thanh Dương Giới, ngay cả Bạch Lê Hiên mà hắn còn dám đắc tội, nếu đã dám xông vào đây thì chắc chắn có chỗ hơn người”.

“Ta nghe nói lợi ích mà hắn nhận được ở tế đàn thông thiên còn hơn cả Bạch Lê Hiên và Tư Tuyết Y đấy”.

“Đúng đó, hắn nhận được một bộ công pháp huyền cấp viễn cổ,
thực lực của hắn cực kỳ xuất chúng nên đừng coi thường. Mọi người chờ xem kịch hay đi…”

Tiếng ồn ào từ bốn phương không ngừng lan rộng, sự xuất hiện của Lâm Nhất đã truyền khắp với tốc độ kinh người, không chỉ ở quảng trường phía bắc mà cả thành Thanh Dương đều đã biết.

Tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Nhất đã chết, không ngờ hắn lại chinh phạt về quảng trường phía bắc, chuyện chấn động thế này không muốn gây nên sóng gió cũng khó.

Trên bục đấu giá, Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, khi Lưu Thanh sắp tắt thở, hắn liền giơ tay ném, mặt ông ta đập mạnh xuống sàn cứng của bục đấu giá.

Lâm Nhất xoè tay, roi ngựa trên đất bay vào lòng bàn tay.

Hắn không định bỏ qua cho người trước mặt này.

“Vừa rồi ông uy phong lắm mà!”

Mặt Lâm Nhất vẫn không có cảm xúc, hắn lạnh lùng nhìn Lưu Thanh đang nằm dưới đất, cất giọng lạnh lẽo.

Giọng nói khẽ run, trên người lộ ra sát khí không thể che giấu.

Hắn vất vả chạy tới đây lại nhìn thấy một cảnh tượng không thể tha thứ, Huyết Long Mã bị Lưu Thanh tra tấn đến mức rơi nước mắt!

Với phòng ngự của nó mà vẫn bị lột mất lớp da, có thể tưởng tượng nó phải chịu nỗi đau như thế nào.

“Đừng mà… Ta chỉ làm theo mệnh lệnh thôi, Lâm thiếu hiệp hãy tha cho ta”.

Lưu Thanh lúc này cũng không kiêu căng được nữa, ông ta hạ giọng cầu xin tha thứ.

“Không nói phải không?”

Vút!

Mặt Lâm Nhất trầm xuống, roi ngựa đầy gai trên tay quất mạnh lên người đối phương.

Một roi giáng xuống, người Lưu Thanh máu me đầm đìa, ông ta hét lên một tiếng như lợn bị chọc tiết.

Tiếng kêu gào thảm thiết khiến mọi người có mặt đều chấn động, lúc này mới nhận ra roi ngựa trong tay Lâm Nhất hung ác nhường nào!

Vút vút vút!

Lâm Nhất lại quất liên tiếp vài roi, không hề nương tay, đánh cho Lưu Thanh sống dở chết dở.

“Lâm Nhất, tên súc sinh, có gan thì đánh chết ta đi, ta muốn xem ngươi ra khỏi quảng trường phía bắc này thế nào!”

Lưu Thanh bị đánh mặt mày nhăn nhó dữ tợn, ngũ quan vặn vẹo, điên cuồng hét lên.

“Yên tâm, hôm nay không ai cứu được ông đâu, cho dù ông không muốn chết cũng không được!”

Vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng, nói xong hắn lại quất thêm roi nữa.

“Dừng tay!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện