Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 430


trước sau

Coong!

Hai người đều thối lui từng bước, chỉ thấy trên mặt đất cắm một thanh trường kiếm hàn quang lạnh thấu xương, khẽ rung động vù vù không ngừng.

Bán bộ kiếm ý?

Lâm Nhất nhướn mày, nhạy bén cảm nhận được kiếm ý tràn ngập trên thân kiếm.

Trên cây cổ thụ phía trước, một người lưng tựa vào thân cây, nhếch mép mỉm cười nhìn về phía hai người.

"Nghe nói ngươi có Long Hổ Quyền? Không khéo, tại hạ cũng biết chút quyền cước công phu mèo cào, Hoàng Phủ Tịnh Hiên, mong chỉ giáo!"

Sưu!

Hoàng Phủ Tịnh Hiên thân người chợt lóe lên tiến tới, đánh một quyền ầm ầm về phía Lâm Nhất, quyền mang khủng bố mang theo khí sát phạt bàng bạc, cuồn cuộn mà tới.

Advertisement

Vừa nhanh vừa hung hãn, gần như không cho Lâm Nhất thời cơ phản ứng bao nhiêu đã giết đến trước mặt hắn.

Hai tròng mắt dấy lên huyết diễm, Lâm Nhất kích hoạt Lôi Viêm Chiến Thể hoàn mỹ, dùng Bất Diệt Kim Cương Án nghênh đón.

Thình thịch!

Trong tiếng nổ lớn, khí chất sát phạt trên người Hoàng Phủ Tịnh Hiên xông thẳng lên trời, tựa như thực chất. Bên ngoài rừng rậm, không ít người đã nhìn thấy cỗ khí sát phạt ngợp trời này, sắc mặt đều cả kinh.

"Phá Sát Quyền!"

Advertisement

"Hoàng Phủ Tịnh Hiên ra tay rồi!"

Thình thịch!

Tiếng nổ kinh thiên không dứt bên tai không ngừng truyền ra, dư ba chấn động, khiến đám đông ở bên ngoài hơn mười dặm cũng vẫn cảm nhận được mặt đất đang khẽ rung chuyển, toàn bộ đều âm thầm kinh hãi.

"Sát Phá Thiên!"

"Long Phi Hổ Khiêu!"

Ầm!

Sau khi đối chọi hơn 10 quyền khủng bố, hai người đều thi triển sát chiêu, mặt đất dưới chân nứt toác trong nháy mắt, một loạt cổ thụ chọc trời ầm ầm đổ xuống, gây nên tiếng vang càng lớn hơn.

Khóe miệng Lâm Nhất tràn ra một vệt máu, ho khan kịch liệt vài tiếng, có chút kinh ngạc nhìn về phía đối phương.

Đây là lần đầu tiên hắn chịu thiệt về quyền pháp trong tay người cùng thế hệ. Dựa vào Lôi Viêm Chiến Thể, còn có quyền kiếm hợp nhất và cả bí kĩ Cương Nhu Tịnh Tề mà đều không thể đánh bại đối phương.

Hoàng Phủ Tịnh Hiên lau miệng, nhìn vết máu trên tay rồi liếc mắt nhìn Lâm Nhất, nói: "Còn chưa đột phá Huyền Quan mà có thể đả thương được ta, giờ thì ta đã hơi hiểu vì sao Vương Ninh lại muốn giết ngươi. Cho dù là phế võ hồn, nhưng nếu như ngươi thật sự đột phá Huyền Quan thì hắn ta cũng không thể ăn ngon ngủ kỹ..."

Hưu!

Còn chưa dứt lời, chợt gió nổi lên, tinh quang lóe ra, Lý Vô Ưu tìm đúng cơ hội, đâm ra một kiếm.

"Không được!", Lâm Nhất thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia bất an, vội vàng lớn tiếng hô lên.

Hoàng Phủ Tịnh Hiên dùng tu vi cảnh giới Huyền Võ, nắm chắc bán bộ kiếm ý, nếu như một kiếm tới tay cỡ thực lực đó, Lâm Nhất hoàn toàn không thể tưởng tượng, bởi vì bản thân hắn cũng nắm giữa bán bộ kiếm ý nên rất rõ khủng bố thế nào.

Nhưng đã muộn rồi...

Hoàng Phủ Tịnh Hiên vươn tay ra đánh một chiêu, tóm chặt lấy trường kiếm đang kêu loong coong dưới mặt đất, đồng thời chém ra một kiếm.

Phốc!

Rõ ràng là hắn ta ra tay sau, nhưng kiếm trong tay hắn ta lại ngang ngược đi trước một bước, đâm trúng Lý Vô Ưu.

Máu tươi tung tóe, trong mắt Lý Vô Ưu toát lên một tia bất cam, mũi kiếm của hắn ta chỉ còn thiếu nửa tấc nữa thôi là có thể đâm vào tim của Hoàng Phủ Tịnh Hiên. Nhưng nửa tấc này lại tựa như hào rộng, không thể chạm tới.

Thình thịch!

Hoàng Phủ Tịnh Hiên khẽ run lên, kiếm ý ầm ầm bạo nổ, trực tiếp đánh bay Lý Vô Ưu ra ngoài.

Sau khi rơi xuống đất hắn ta không ngừng thổ huyết, hoàn toàn không thể đứng lên.

"Ngươi kể ra cũng có vẻ hiểu kiếm trong tay ta, nếu như đã đột phá Huyền Quan cũng là một đối thủ đáng để mong chờ. Nhưng đáng tiếc...", Hoàng Phủ Tịnh Hiên lấy khăn tay ra lau vết máu trên thân kiếm, khẽ cười nói.

Lâm Nhất nhìn sâu vào đối phương, cõng Lý Vô Ưu trên đất lên rồi xoay người điên cuồng bỏ chạy.

Thu kiếm vào vỏ, Hoàng Phủ Tịnh Hiên vẫn chưa đuổi theo.

"Tiểu Hồng!"

Trong tiếng quát lớn, Huyết Long Mã và Lâm Nhất chạy đi nhanh như một đạo tia chớp.

Xoay người lên
ngựa, Lâm Nhất tóm lấy dây cương điên cuồng bỏ chạy, đến bây giờ hắn cũng không dám nghĩ quá nhiều, chỉ cầu mau chóng đột phá vòng vây, bằng không Lý Vô Ưu rất có khả năng sẽ chết. Kiếm ý mà Hoàng Phủ Tịnh Hiên để lại trong người hắn ta đủ để trí mạng!

Phía trước có ánh sáng truyền tới, đó là một vùng đất trống trải, trong lòng Lâm Nhất khẽ động.

Nếu địa thế bằng phẳng, không có rừng rậm ngăn cản thì ai có thể ngăn được Huyết Long Mã? Nhưng vừa xông ra khỏi rừng rậm thì Lâm Nhất liền biến sắc, hơn ngàn dặm bên ngoài, Vương Ninh và Lãnh Mạch đang đứng cạnh nhau, cưỡi trên lưng yêu thú tuấn mã.

Hơn hai mươi người mới cảnh giới Tiên Thiên rút kiếm ra khỏi vỏ, ngăn chặn thành một hàng.

Lâm Nhất chợt giật mình tỉnh ra, đám người trong rừng rậm đó muốn bức hắn chạy về hướng này!

Hổn hển!

Không kịp suy nghĩ, một mạt u quang bắn nhanh tới, lao thẳng vào Huyết Long Mã.

Đó là một thanh trường thương, một thương đã được Lãnh Mạch quán chú chân nguyên, vận sức chờ phát động, là sát chiêu đã chờ rất lâu rồi.

Huyết Long Mã đang chạy nước đại căn bản không kịp né tránh, bị thanh trường thương hung hăng đâm trúng. Trường thương cắm sâu đến nửa thân, Huyết Long Mã lập tức ngã quỵ trên đất.

Ầm ầm!

Dưới xung lực, Lâm Nhất lưng cõng Lý Vô Ưu lăn lộn vài vòng trên đất.

"Tiểu Hồng!"

Lâm Nhất không màng tới thương thế trên người, Huyết Long Mã nằm trên đất, máu tuôn như suối.

Cọ cọ cọ!

Từ trong rừng rậm phía sau, từng đạo thân ảnh của Hoàng Phủ Tịnh Hiên, Hàn Mạc Hàn Phong, Phong Hạo Vũ, Mặc Thanh Vân lần lượt xuất hiện.

Ngoại trừ Hoàng Phủ Tịnh Hiên ra thì những nhân tài kiệt xuất cảnh giới Huyền Võ còn lại không một ai ngoại lệ, đều đã bị thương. Người bị thương nghiêm trọng như Phong Hạo Vũ và Mặc Thanh Vân thương thế lại càng không nhẹ.

Cảnh tượng như vậy khiến người chứng kiến kinh ngạc không thôi, không biết trong rừng rậm rốt cuộc đã xảy ra trận chiến đáng sợ thế nào.

Hai võ giả còn chưa đột phá Huyền Quan lại đả thương được nhiều nhân tài kiệt xuất cảnh giới Huyền Võ như vậy.

Lâm Nhất đứng lên, ngẩng đầu nhìn qua, Vương Ninh ngồi thẳng trên lưng tuấn mã yêu thú sắc mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một mạt trào phúng.

Ở chỗ xa hơn, hàng ngàn người mới trong đợt thí luyện lần này đang đứng trên từng cây cổ thụ chọc trời hướng ánh mắt xa xa nhìn về phía nơi đây. Biểu cảm sắc mặt không giống nhau, nhưng ánh mắt thì đều biểu lộ ra sắc thái lạnh lùng!

"Tiểu kiếm nô, bây giờ ai mới giống con chó đây?"

Vương Ninh từ trên cao nhìn xuống, nhìn Lâm Nhất đầu bù tóc rối, toàn thân thương tích, chật vật không chịu nổi, lạnh lùng hỏi.

"Nhị thiếu gia hỏi ngươi đó!", Lãnh Mạch nhìn về phía Lâm Nhất, không nói một lời, thô bạo quát lớn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện