Chỉ cần bọn họ tiến vào khu rừng trúc âm u lạnh lẽo trước mắt, rất có thể sẽ phải đối mặt với cái chết.
“Hóa ra kết cục cũng là một chữ chết!”
Lý Vô Ưu nhún nhún vai, cười khổ nói. Bất kể là quay về đường cũ hay bước vào cấm địa thì cũng không phải lựa chọn gì tốt.
“Chưa hẳn không có kỳ ngộ!”
“Ý là sao?”
“Ngươi xem đi!”
Lâm Nhất nhìn rừng Táng Kiếm trước mặt, trong khoảnh khắc, một luồng kiếm quang màu tím phá không mà đi.
Ù ù ù!
Advertisement
Phút chốc, rừng kiếm âm u hoang vắng bộc phát ngàn vạn kiếm quang. Mỗi một thân trúc đều sáng bừng lên, trở nên óng ánh, đồng thời tản ra kiếm ý dày đặc.
Không giống như một khu rừng trúc, mà giống ngàn vạn thanh kiếm sắc bén đang cắm trên mặt đất.
Mỗi một thanh kiếm đều ẩn chứa kiếm ý hùng hậu, nối liền nhau, khiến cho kiếm ý ngưng tụ thành đại dương mênh mông, rộng lớn.
Lý Vô Ưu cảm thấy hô hấp trở nên dồn dập: “Kiếm ý thật đáng sợ, cho dù là cường giả cảnh giới Tử Phủ cũng sẽ lập tức bị xuyên thành tổ ong vò vẻ, không thể chết hơn được nữa!”
Nhưng hắn ta vừa quay đầu lại thì không thấy Lâm Nhất đâu nữa.
Lý Vô Ưu đưa mắt tìm kiếm thì phát hiện Lâm Nhất đang tiến từng bước vào rừng Táng Kiếm, lúc này vẻ mặt hắn vô cùng thận trọng.
Advertisement
“Lâm Nhất, đừng kích động!”
Lý Vô Ưu hoảng hốt, nhưng Lâm Nhất đã khoát tay ra hiệu cho hắn ta đừng đi theo.
Còn chưa bước vào rừng Táng Kiếm mà Lâm Nhất đã cảm giác được vô số vân lộ phức tạp ẩn dấu ở nơi này.
Vân lộ ở đây càng phức tạp hơn gấp trăm lần so với những vân lộ cơ bản mà hắn đã nắm giữ.
Dù là vân lộ được khắc trên Tiên Thiên đan cũng không thể sánh bằng.
Vân lộ trong khu rừng trúc này vô cùng sắc bén, ẩn chứa kiếm ý bao la mờ mịt cùng sát cơ lạnh thấu xương.
“Kiếm ý Hoàn Chỉnh!”
Lâm Nhất có thể xác định được những vân lộ này ẩn chứa kiếm ý, hơn nữa còn là kiếm ý Hoàn Chỉnh.
Khác với Bán Bộ kiếm ý, kiếm ý Hoàn Chỉnh mới thực sự gọi là kiếm ý.
Nếu không, vĩnh viễn luôn tồn tại khoảng cách, không cách nào chạm đến bản chất thật sự của kiếm ý.
Lâm Nhất nắm giữ Bán Bộ kiếm ý, cách kiếm ý Hoàn Chỉnh chỉ có nửa bước mà thôi.
Hiện tại, khu rừng Táng Kiếm này quả thực là một cơ hội đối với hắn.
Một cơ hội nắm giữ kiếm ý Hoàn Chỉnh.
“Phải làm sao bây giờ…”
Trước mắt Lý Vô Ưu, Lâm Nhất đang từng bước đi vào rừng Táng Kiếm, quanh thân hắn có vô số sát cơ lượn lờ, kiếm ý thoáng ẩn thoáng hiện.
Sát cơ cùng kiếm ý đã vào thế sẵn sàng, hệt như hồng thủy mãnh thú đang lấy đà chuẩn bị vồ đến.
Khi hắn đi được mười bước, sát cơ cùng kiếm ý đã hòa vào nhau, gần như ngưng tụ thành thực thể.
Vô số kiếm ý diễn hóa thành mãnh thú vụt qua trong rừng trúc, đánh úp về phía Lâm Nhất, khí thế ào ào dữ dội, hòng cắn nuốt hắn.
Lý Vô Ưu không dám nhìn nữa, Huyết Long Mã bên cạnh càng nóng lòng bất an.
Choang!
Ngay tại ranh giới chỉ mành treo chuông, trên người Lâm Nhất đột nhiên bộc phát kiếm thế khổng lồ, sau đó nhanh chóng thu lại, ngưng tụ thành Bán Bộ kiếm ý cực kỳ thuần túy.
Âm thanh vang vọng bên tai, vô số kiếm ý bao phủ lấy hắn.
Kiếm ý hình thành đại dương mênh mông, còn Lâm Nhất thì trôi nổi giữa dòng.
Thoạt nhìn, dường như Lâm Nhất giẫm vào hư không, lại như giẫm lên từng luồng kiếm quang. Hào quang bao phủ khắp người hắn, tóc dài phất phơ, tay áo bồng bềnh hệt như Tiên Nhân.
Huyết Long Mã nhịn không được muốn xông lên lôi Lâm Nhất ra.
“Đừng nhúc nhích, huynh ấy đang ngộ đạo!”
Lý Vô Ưu vội vàng kéo Huyết Long Mã lại, nếu lúc này để nó xông vào thì Lâm Nhất chắc chắn xong đời.
Hắn ta cảm thấy rất kỳ quái, Lâm Nhất đã bước vào khu rừng Táng Kiếm
này bằng cách nào?
Nếu đổi lại là Lý Vô Ưu hắn, chỉ sợ vừa đi được một bước đã bị vô số kiếm ý xuyên thủng, bắn thành tổ ong vò vẽ.
Nhưng ngẫm lại, ngay cả mê trận trước đó cũng bị Lâm Nhất phá vỡ, hẳn là hắn còn nắm ách chủ bài mà mình không biết.
Trôi dạt giữa đại dương kiếm ý mênh mông, Lâm Nhất lơ lửng giữa không trung, tiếp tục tiến về phía trước.
Bắt đầu từ đây, mỗi một bước đi càng thêm hung hiểm.
Tầng tầng lớp lớp vân lộ, lên lên xuống xuống, sát cơ ngập trời, kiếm ý vô cùng vô tận, như từng con sóng không ngừng đánh về phía hắn.
Lý Vô Ưu tập trung quan sát, cuối cùng hắn ta cũng nhìn ra.
Lâm Nhất đang tu luyện kiếm ý, hắn muốn dựa vào sát cơ của rừng Táng Kiếm để tôi luyện Bán Bộ kiếm ý của mình trở thành kiếm ý Hoàn Chỉnh.
“Đúng là tham vọng…”
Nghĩ đến đây, Lý Vô Ưu bất giác cảm thấy rung động, kiếm ý Hoàn Chỉnh khó cầu nhường nào…
Ở cảnh giới Tiên Thiên, dù có thể lĩnh ngộ Bán Bộ kiếm ý cũng chỉ là mờ ảo, khó phân định được.
Muốn tiến lên một bước nữa, lĩnh ngộ kiếm ý Hoàn Chỉnh… phải nói là chuyện hoang đường.
Trong số những đệ tử thâm niên của Lăng Tiêu Kiếm Các cũng chẳng có mấy ai nắm giữ được kiếm ý Hoàn Chỉnh.
Trong hàng người mới lại càng hiếm có.
Nếu Lâm Nhất có thể lĩnh ngộ được kiếm ý Hoàn Chỉnh thì ngay cả Bạch Lê Hiên cũng đủ sức giao phong.
Bạch Lê Hiên chỉ có tu vi Tiên Thiên thất khiếu nhưng nhờ vào kiếm ý Hoàn Chỉnh, hắn ta dễ dàng sai bảo rất nhiều nhân tài kiệt xuất cảnh giới Huyền Võ tại Lăng Tiêu Kiếm Các, khiến bọn họ giận nhưng không dám nói gì.
Tuy hiên, Bạch Lê Hiên cũng là một trường hợp đặc biệt.
Hắn ta có căn cốt Linh Thể cửu phẩm, đột phá lên căn cốt Thánh Thể, do đó mới dừng lại ở cảnh giới Tiên Thiên mãi không tiến, chứ không phải hắn không thể đột phá Huyền Quan…
Sâu trong rừng Táng Kiếm, Lâm Nhất nhắm chặt hai mắt, dựa vào cảm giác tiến về phía trước.
Hắn có thể cảm nhận được trong khu rừng này không có nơi nào là không có vân lộ, như đại giương mênh mông bao phủ hết thảy, tạo thành trận pháp càng thêm hào hùng, khí thế.
Bước đi trong đó, mỗi một bước đều phải đối mặt với sát cơ.
Không chỉ cần kiếm ý nhạy cảm, mà còn phải có cảm giác đặc thù đối với vân lộ, thiếu một thứ cũng không được.
Hắn có cảm giác mình đang bước đi trên một con đường không có lối về, nếu không phải có thể lĩnh ngộ được kiếm ý Hoàn Chỉnh thì với hiểu biết mù mờ của hắn về vân lộ, ắt khó thoát chết.
Nhưng sát ý tích tụ suốt chặng đường vừa qua đã khiến hắn không cách nào quay đầu được nữa, chỉ cần quay lại, hắn hẳn phải chết.