Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 438


trước sau

Lý Vô Ưu lắc đầu, tặc lưỡi nói: “Lúc trước nghe người ta nói Bạch Lê Hiên giết đệ tử cảnh giới Huyền Võ khi đang ở cảnh giới Tiên Thiên thất khiếu, ta còn không tin lắm...”

Lúc này nhìn thấy Lâm Nhất thi triển kiếm pháp, hắn ta không tin cũng phải tin.

Kiếm ý hoàn chỉnh kinh khủng như thế!

Lôi Âm kiếm pháp, Lạc Hoa!

Kiếm ý trên người Lâm Nhất cuồn cuộn như sông lớn, khí thế đột nhiên ngưng đọng, cuồng phong ngừng thổi.

Khi Lý Vô Ưu nghĩ Lâm Nhất định nghỉ ngơi một lát.

Kiếm của hắn lại chuyển động.

Advertisement

Lạc Hoa Nhất Thuấn, Lâm Nhất múa kiếm trông như cánh hoa rơi héo tàn đâm chồi ở cửa tử, chỉ mong có được khoảnh khắc mĩ miều thê lương này.

Lần này không chỉ kiếm, ngay cả Lâm Nhất cầm kiếm cũng nhanh đến mức khó nhìn thấy được.

“Lại nhanh hơn rồi”.

Lý Vô Ưu nhướng mày, nhạy bén phát hiện kiếm của Lâm Nhất, kể cả người cầm kiếm đều trở nên càng lúc càng nhanh khi có sự thâm nhập của kiếm pháp.

Lôi Âm kiếm pháp, Phi Tuyết!

Tựa mây cuồn cuộn, tựa tuyết tung bay, mây vờn tuyết lượn.

Advertisement

Trong rừng trúc, hơi lạnh ập xuống, kiếm ý toàn thân Lâm Nhất khuếch tán ra chung quanh như mây trôi, không ngừng bồng bềnh, kiếm quang toả sáng, kiếm khí bay tán loạn như bông tuyết.

Kiếm trong tay cuốn theo luồng kiếm quang dập dờn như tuyết.

Vừa có sự nhanh nhẹn của tuyết, vừa có sự mênh mông của biển mây, trong nhanh toát lên vẻ tài trí.

Kiếm chém một nhát, cả hàng trúc trong phạm vi trăm trượng đều cong về sau.

Đến khi Lâm Nhất rút về, những cây trúc ẩn chứa kiếm ý cuồn cuộn bật mạnh lại một cách rất dẻo dai.

Bùm!

Mấy trăm cây trúc rung động cùng lúc, kiếm ý không ngừng đánh úp về phía Lâm Nhất.

“Truy Nguyệt!”

Lâm Nhất cười khẽ, thi triển thức thứ tư của Lôi Âm kiếm pháp.

Nhanh như gió núi, truy đuổi trăng sao!

Dưới sự trợ giúp của kiếm ý, Lâm Nhất đột nhiên biến mất, dường như sao trời trăng sáng đều bị hắn bỏ lại phía sau, chờ đến lúc hiện thân lại.

Hắn phá tan luồng kiếm ý dồn dập của những cây trúc, xuất hiện ở nơi cách đó trăm trượng.

“Không ngờ lại phá tan được...”

Lý Vô Ưu sờ cằm, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Với thực lực của Lâm Nhất, hắn không thể nào đỡ được kiếm ý của hàng trăm cây trúc.

Nhưng hắn lại xông lên với tốc độ siêu việt lạ thường, chém rách một đường.

Thần Tiêu!

Thức cuối cùng của Lôi Âm kiếm pháp, thần âm như sấm, xuyên thủng tầng mây!

Toàn bộ Lôi Âm kiếm pháp được thi triển, thân Táng Hoa kiếm không ngừng run rẩy. Sau bốn thức Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt, độ rung của thân kiếm đã đạt đến mức xưa nay chưa từng có.

Lâm Nhất thuận tay vung kiếm lên như hạc tiên giương cánh, linh dương khoe sừng, trông có vẻ ung dung nhẹ nhàng.

Nhưng khi hắn vung kiếm ra sau, thân kiếm phát ra tiếng vang hoàn toàn có thể so sánh với tiếng sấm, giống như tiếng sấm này phát ra từ tay hắn chứ không phải từ trên trời.

Oành!

Tiếng sấm lắng đọng kiếm ý mênh mông bùng nổ, vang dội ra khắp bốn phía, từng cây trúc lần lượt nổ tung.

Sau khi Lâm Nhất thu kiếm, trong phạm vi nghìn mét không có một cây trúc nào còn đứng thẳng, tất cả đều đã ngã xuống.

Kiếm ý ẩn chứa trong cây trúc tràn ra khắp nơi, một đường vân lộ cổ
dài ngoằn loé lên từ mặt đất, lặng lẽ thôn phệ hết những kiếm ý kinh khủng này.

Nếu không chúng sẽ càn quét, cả khu rừng sẽ bị phá huỷ.

“Thần âm như sấm, xuyên thủng tầng mây, cuối cùng Lôi Âm kiếm pháp cũng viên mãn”.

Nhìn đống trúc gãy vương vãi đầy đất, Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đã hiểu được ý nghĩa chân chính của thức cuối cùng, nhưng hiểu thì hiểu, nếu không có kiếm ý hoàn chỉnh trấn áp thân kiếm rung cực mạnh, thì thần âm như sấm sẽ không xuyên thủng tầng mây mà là Lâm Nhất hắn.

Lý Vô Ưu kinh ngạc đi qua, choáng ngợp trước khung cảnh xung quanh.

Một lát sau, hắn ta mới cười gượng: “Kiếm ý hoàn chỉnh thật đáng sợ. Nếu không đạt tới cảnh giới Huyền Võ, dù ta có uống thuốc kích thích cũng không dám đấu với huynh”.

“Vẫn chưa đủ”.

Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, bình tĩnh đáp.

Vẫn chưa đủ?

Lý Vô Ưu gãi đầu, tại sao vẫn chưa đủ, rõ ràng đã mạnh khủng khiếp rồi.

Nhưng hắn ta không biết lúc này trong lòng Lâm Nhất đã có ý nghĩ nhất định phải giết Vương Ninh.

Cả Hoàng Phủ Tịnh Hiên, Phong Hạo Vũ, Hàn Mạc, Hàn Phong nữa, hắn không định tha cho bất cứ kẻ nào.

“Có người đến!”

“Ở đâu?”

Lý Vô Ưu giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một chiếc thuyền đánh cá chở một ông lão đi xuyên qua làn sương mù đến gần.

“Đi qua thôi, dù sao chúng ta cũng phải biết được có gì ở đây”.

Lâm Nhất bước nhanh về phía sân nhà trúc của ông lão.

Lý Vô Ưu xấu hổ cắn răng, cuối cùng vẫn đi theo.

Ông lão đeo giỏ cá đi tới, cởi mũ rộng vành móc lên cây trúc, để lộ khuôn mặt dãi dầu sương gió.

Mái tóc màu muối tiêu, bộ râu không cạo và một chiếc khăn vuông cũ buộc trên trán.

Khi nhìn thấy Lâm Nhất và Lý Vô Ưu, vẻ mặt ông lão không hề thay đổi, bình lặng như mặt giếng cổ. Ông ta hờ hững nhìn Lâm Nhất, nhìn lên dấu ấn trên ấn đường hắn, tạm dừng rồi cười tự giễu: “Lại thêm một tên Kiếm Nô bước vào rừng Táng Kiếm của ta”.

Dứt lời, ông ta không để ý hai người mà đi thẳng về phía căn nhà trúc.

Xong đời...

Lý Vô Ưu thầm kêu rên trong lòng, không dám nhìn thẳng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện