*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương Bình nằm dưới đất nói lẩm bẩm, nhìn Lâm Nhất, không phục: “Nếu không phải vì trước đó ta vừa đánh nhau với bầy sói nên bị nội thương, thì mười tên như tiểu tử này đến cũng không đủ cho ta đánh đâu!”
Trong mắt Tả Vân thoáng qua vẻ kinh ngạc, một cú đá gãy xương sườn của Chương Bình?
Chương Bình cũng tu luyện Long Tượng Chiến Thể Quyết, tuy rằng trình độ thấp hơn hắn ta nhiều.
Nhưng cũng không đến mức mới bị đá một cú đã gãy mất xương sườn chứ?
Hơn nữa, chẳng phải Lăng Tiêu Kiếm Các ở Đại Tần nổi tiếng về kiếm đạo sao?
Huống hồ Lâm Nhất cũng không che giấu tu vi, rõ ràng hắn chỉ có tu vi Huyền Võ tầng hai thôi mà?
Nhất thời trong mắt Tả Vân tràn đầy khó hiểu, không thể nhìn thấu lai lịch của Lâm Nhất.
Trước đó hắn ta tập trung chạy trốn, loáng thoáng cảm nhận được phía sau lưng dường như xuất hiện một luồng kiếm ý dồi dào và vô cùng sắc bén.
Nhưng luồng kiếm ý đó chỉ xẹt qua rồi biến mất ngay.
Tả Vân trong trạng thái bị trọng thương, ý thức không rõ ràng nên không thể xác định nó có phải từ trên người Lâm Nhất phóng ra hay không.
Tạm thời bỏ qua những chuyện này...
Tả Vân đưa mắt nhìn Lâm Nhất: “Tuy hắn là đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các nhưng cũng không ra tay với ta, các ngươi hiểu lầm hắn rồi. Đừng quan tâm chuyện này vội, lo nối xương cho Chương Bình sư đệ, sau đó chữa thương, tranh thủ bình phục đã”.
Trong lời nói của hắn ta có sự sắp xếp.
Có lẽ ngày thường hắn ta rất có uy tín, sau khi hắn ta nói xong, đám sư muội sư đệ này lập tức làm theo.
“Trước đó khi ta đánh nhau với Huyết Lang Vương, chắc hẳn người thăm dò ta là ngươi phải không?”
Tả Vân bước tới nhìn
Lâm Nhất bằng ánh mắt sâu thẳm, do dự hỏi.
“Ta không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi biết”.
Lâm Nhất thầm giật mình, tiểu tử này có khả năng cảm ứng mạnh thật.
Thái độ như vậy làm cho người ta hơi hoang mang, chẳng lẽ hắn ta vẫn còn sức đánh thêm một trận?
“Cũng đúng”.
Tả Vân cười, không hỏi thêm nữa mà lùi về sau nuốt một viên đan dược, ngồi tại chỗ chữa thương.
“Tiểu tử nhà ngươi vẫn chưa đi hả? Ở lại đây làm gì? Muốn đi mạo hiểm cùng chúng ta sao? Hỗn Nguyên Môn chúng ta không cần một kẻ vô dụng Huyền Võ tầng hai như ngươi đâu!”
Chương Bình đã nối xương và ăn một viên đan dược, trạng thái đã tốt hơn, lại lên tiếng cười nhạo Lâm Nhất.
Hắn ta vừa dứt lời, lại có một cái bóng đen xé rách bầu trời như một tia chớp, tung ra sức mạnh vạn quân, ma sát với không khí phát ra tiếng rít chói tai.
Bốp!
Một cú đá nhanh như chớp lại đá vào ngực Chương Bình, làm hắn ta văng ra xa.
Răng rắc!
Xương sườn vừa được nối của Chương Bình lại bị gãy, hắn ta đau đớn hét lên. Vì bị thương liên tiếp, cơn đau chất chồng, hắn ta lập tức ngất xỉu.
Mấy tên sư đệ Hỗn Nguyên Môn há to miệng, quay đầu lại nhìn Lâm Nhất.
Họ hoàn toàn không nhìn thấy hắn đã đá như thế nào, cảm thấy hơi