*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thiếu nữ dịu dàng khẽ mỉm cười, dặn dò một tiếng sau đó dẫn theo Cao Dương Vũ đi thẳng về phía đài đấu võ.
Trên đài đấu võ, không nhiều không ít vừa đúng tám người lưu lại.
Cao Dương Vũ nhớ đến thái độ trước đó với Lâm Nhất, vẻ mặt khẽ cứng lại, nhưng vẫn cố kiên trì đi theo.
Thiếu nữ dịu dàng cười tít mắt nói: “Lâm công tử thật bá đạo, nhưng lại giống hệt ngày xưa, chẳng thay đổi chút nào. Tiểu nữ tử khâm phục không thôi”.
Lâm Nhất liếc mắt qua, nhìn thấy dung mạo của nữ từ này thì không khỏi khẽ ngẩn người.
Thiếu nữ vậy mà lại là người quen, thành chủ Bạch Thuỷ thành của Thiên Thuỷ Quốc, Bạch Thu Thuỷ.
Trước khi rời khỏi Thanh Vân Tông, từng có một cuộc đối thoại ngắn với người này.
Nhưng mà lúc đó nữ tử này cảm thấy thiên phú và ngộ tính của bản thân mặc dù cao nhưng căn cốt không đủ, cần phải tiêu tốn một lượng lớn tài nguyên mới có thể bồi dưỡng được.
Trước khi đi còn tặng cho mình một cuốn Võ Đạo Dị Văn Lục, thế mà lại giúp hắn mở mang không ít.
Bối cảnh của nữ tử này rất thần bí, không ngờ được ở đây lại có thể gặp mặt lần nữa.
Nếu nói như vậy, thì nhiệm vụ đi rừng già Huyết Cốt của Cao gia lần này thực ra là do nàng ta ban ra.
“Hoá ra là Bạch cô nương, lâu rồi không gặp”.
Lâm Nhất cúi đầu chào hỏi đối phương.
“Bạch cô nương?”
Bộ Trần của Huyền Thiên Tông và Tiêu Nhiên của Ma Nguyệt sơn trang lại lộ ra vẻ
hơi nghi hoặc, bọn họ không hề quen biết nữ tử này.
Nhưng khí chất của Bạch Thu Thuỷ trác tuyệt, dáng người lại nhỏ nhắn yêu kiều, có thể đoán ra được chắc chắn không phải người bình thường.
Cao Dương Vũ đã xử lý xong chuyện của Hạ Đằng Phi và Lâm Lam, vội vàng chạy lại nói: “Vị này là Bạch tiểu thư, ngày mai sẽ dẫn đầu đưa mọi người đi vào rừng già Huyết Cốt, chư vị phải bảo vệ Bạch tiểu thư an toàn, nhớ đừng để xảy ra bất kỳ sai sót gì, nếu không nhiệm vụ sẽ coi như thất bại”.
Bạch Thu Thuỷ cười lễ độ nói: “An nguy của tiểu nữ tử đều phải nhờ cả vào chư vị thiếu hiệp đây”.
“Có bổn công tử ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ Bạch tiểu thư an toàn, đảm bảo không xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn”.
“Đúng, Bạch tiểu cứ an tâm!”
Trước mặt người đẹp, luôn sẽ có những người muốn thể hiện bản thân, đầy tự tin nói những lời khoác lác.
Tiêu Nhiên và Bộ Trần lại chẳng nói thêm gì, trong lòng cười lạnh không thôi.
Đám người này, đợi đến khi thực sự bước chân vào rừng già Huyết Cốt thì sẽ không khoác lác được như thế nữa đâu.
Ánh mắt Cao Dương Vũ rơi lên