Hiển nhiên linh cốc bí mật chưa ai đặt chân tới có rất nhiều linh dược, tuổi thọ rất lâu đời.
Mặc dù chuyến đi này vất vả, thương vong rất nhiều, Bạch Thu Thuỷ phải trả cái giá không nhỏ nhưng cũng thu hoạch được rất nhiều.
Phốc!
Trong thung lũng, Lâm Nhất phất tay tuỳ ý, vài sợi kiếm khí Tử Diên bay qua không trung, bầy ong độc đang vo ve nhảy múa trên không trung bị kiếm mang nghiền nát thành bột.
Đi dạo nhàn nhã trong linh cốc, trong lòng Lâm Nhất khá cảm khái.
Lai lịch của Bạch Thu Thuỷ quả thật rất bí ẩn, bảo địa chưa từng có ai đặt chân đến mà nàng ta lại biết.
Đảo mắt một lượt phát hiện dược đồng đều có tay nghề rất cao, không đơn thuần chỉ là hái thuốc.
Họ cẩn thận nhổ cả gốc rễ, cho vào chậu hoa mình mang theo.
Lâm Nhất ở Thảo Mộc đường cả tháng nên vừa nhìn là biết, bọn họ làm vậy là định mang về để trồng tiếp.
Trồng linh dược hoang dã không phải chuyện dễ dàng.
Càng là linh dược hoang dã trân quý càng kén môi trường sinh trưởng, muốn sao chép giống hệt trong môi trường khắc nghiệt là điều rất khó.
“Hình như đây không phải điều mình cần lo lắng”.
Lâm Nhất cười tự giễu, hắn ngắt một cánh hoa, đưa lên mũi khẽ ngửi.
Trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ ôn hoà, thanh thản.
Vút!
Đột nhiên Lâm Nhất mở mắt, trong mắt loé lên tia sáng lạ thường.
Táng Hoa kiếm trong hộp đựng kiếm trên lưng
hơi rung lên, dường như có thứ gì đó thu hút nó ở chỗ sâu trong linh cốc này.
Đây là điều chưa từng xảy ra.
“Là hương hoa sao?”
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, hắn quay người đi về phía Bạch Thu Thuỷ.
Bộ Trần và Tiêu Nhiên đứng cạnh Bạch Thu Thuỷ như hai tên thần giữ cửa.
Có lẽ hai người họ đã coi mình là sứ giả hộ hoa, nhưng bên rìa thung lũng đều là yêu thú hiền lành, ôn hoà, không quá nguy hiểm.
Hoàn toàn không cần phải làm quá lên thế này.
Chi bằng quan tâm đ ến những dược đồng đang hái thuốc, sợ họ không cẩn thận sẽ gặp phải ong độc.
Nếu bị đốt thì cũng rất phiền.
“Lâm Nhất, huynh không đi bảo vệ dược đồng, chạy về đây làm gì?”
Bộ Trần hơi cau mày, bất mãn nói.
Tiêu Nhiên cười dửng dưng, nhẹ giọng bảo: “Bạch tiểu thư có hai chúng ta bảo vệ rồi, Lâm Nhất huynh không cần phải nghĩ nhiều”.
Lâm Nhất không để ý đến hai người họ mà chỉ nói với Bạch Thu Thuỷ: “Ta muốn đi sâu vào trong linh cốc xem thế nào, mong Bạch tiểu thư đồng ý”.