“Chuyện này sao có thể?”
Rất nhiều nhân tài tông môn tỏ ra ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ với thực lực của Lâm Nhất, hắn vẫn dám xuất hiện.
“Tiểu tử này muốn chết hay sao?”
Tiêu Nhiên đang quỳ dưới đất cũng hết sức kinh ngạc.
“Hừ, không biết lượng sức mình, dù có tới oai phong lẫm liệt thế nào cũng phải quỳ xuống giống chúng ta thôi”.
Tia âm u loé qua trong mắt Bộ Trần, hắn ta lạnh mặt, nhỏ giọng phỉ báng, không cho rằng Lâm Nhất sẽ là đối thủ của ba người này.
Đừng nói đến đạo tặc Huyết Phong, hai tên thuộc hạ của gã ta đã đủ để nhẹ nhàng giải quyết Lâm Nhất.
Tới cũng chỉ có chết thôi!
Tán tu mặt gầy và tán tu một mắt nhìn Lâm Nhất, khoé miệng dần nhếch lên tạo thành nụ cười khinh thường.
Tu vi Huyền Võ tầng ba... Không biết là đệ tử tông môn nào mà lại ăn nói ngông cuồng như vậy.
Trước đó giọng điệu của Bộ Trần và Tiêu Nhiên còn ngông cuồng hơn, nhưng bây giờ chẳng khác nào con chó cụp đuôi, quỳ gối cầu xin tha thứ.
“Đại ca, phải xử lí tiểu tử này như thế nào đây ạ?”
Tán tu mặt gầy cười nhạt hỏi.
“Chơi đùa đi, dù sao cũng đang chán”.
Huyết Phong không thèm nhìn Lâm Nhất, ánh mắt của gã ta vẫn luôn tập trung vào biển hoa trong linh cốc.
Trong mắt gã ta, linh cốc không người đặt chân đến này quả thật như một kho báu thiên địa.
Nếu có thể chiếm được linh cốc này, một thời gian nữa gã ta nhất định sẽ xưng bá rừng già Huyết Cốt và thống nhất tất cả tán tu lại.
Đến lúc đó, tất cả tán tu đều sẽ nghe theo lời
gã ta.
Vừa nghĩ tới đây, gã ta không khỏi mừng thầm.
Còn Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện, một tên vô dụng còn không bằng Bộ Trần và Tiêu Nhiên, gã ta không hề để vào mắt.
“Lâm công tử, ba người này đều là tán tu Huyết Cốt, nếu ngươi có năng lực thì tự chạy trốn đi”.
Bạch Thu Thuỷ nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt không mấy vui mừng, vẻ lo lắng càng rõ ràng hơn.
“Chạy? Dù có muốn chạy cũng phải đưa cô theo, huống hồ...”
Lâm Nhất nhẹ giọng trấn an, sau đó gọi Huyết Long Mã qua.
Bảo vệ Bạch Thu Thuỷ là bổn phận, nhiệm vụ và trách nhiệm của hắn, nếu thật sự đi thì phải đưa nàng ta theo.
“Lão tam, thanh niên ngày nay đều ngông cuồng như vậy hả? Chậc chậc, hình như hắn còn không để chúng ta vào mắt kìa?”
Tán tu một mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, cười lên tiếng, trong lời nói tràn đầy nghiền ngẫm.
“Muốn chạy? Không ai có thể chạy được, quỳ xuống cho lão tử!”
Vẻ mặt của tên tán tu mặt gầy đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tà khí đáng sợ được tích tụ từ núi thây biển máu, cô đọng suốt mấy năm cuốn về phía Lâm Nhất.