Trong mắt Bạch Thu Thủy lóe lên vẻ quỷ dị, quay đầu sang, quả nhiên nhìn thấy thi thể Huyết Phong bị chém thành hai nửa.
Trong lòng nàng ta kinh ngạc không thôi, nàng ta vốn dĩ lo lắng cho Lâm Nhất nên quay lại xem xem, nào ngờ Huyết Phong đã chết rồi.
Về lời nói của Bộ Trần và Tiêu Nhiên, nàng ta đương nhiên không tin. Hai người đã giao đấu với Huyết Phong từ trước, bị đánh đến nỗi không có sức đánh trả, cuối cùng thậm chí còn muốn bỏ rơi mọi người, dựa vào thân phận tông môn mà quỳ xuống xin tha.
“Nói bậy!”
Bạch Thu Thủy còn chưa phản ứng gì nhiều, Cao Du đã nổi giận, lớn tiếng nói: “Dọc đường đến đây, đám người các ngươi châm chọc khiêu khích Lâm công tử. Lâm công tử đi vào sâu trong linh cốc, các ngươi còn nguyền rủa Lâm công tử chết đi, ta tận tai nghe thấy. Về chuyện chiến đấu với Huyết Phong, không phải lúc đó hai người các ngươi sợ đến nỗi quỳ xuống cầu xin sao? Nếu thật sự có thể giế t chết Huyết Phong thì cần gì làm vậy”.
“Ngậm máu phun người, ăn nói không lý lẽ, có biết xấu hổ không? Huyết Phong chắc chắn là do Lâm công tử giết. Trừ Lâm công tử ra, còn ai có thể làm được?”
Bộ Trần lạnh lùng nói: “Một kẻ vô dụng của Cao gia như ngươi, mặc kệ ngươi nói thế nào, ở đây bao nhiêu người như vậy sẽ làm chứng cho ta. Bạch tiểu thư, ta chỉ muốn biết chuyện này cô thấy thế nào”.
Soạt!
Ánh mắt của những người khác lập tức rơi lên người Bạch Thu Thủy, lời nói của nàng ta mới thật sự có sức thuyết phục.
Bạch Thu Thủy bình tĩnh nói: “Ta đồng ý với cách nghĩ của Cao Du. Lần này gặp phải tán tu Huyết Cốt, tổn thất nghiêm trọng, quả thật không ngờ tới.
Về thù lao nhiệm vụ của các vị, sau khi xong chuyện ta có thể tăng thêm một nửa”.
“Tiện nhân! Ta nể mặt cô mà cô không nể mặt ta, dọc đường đi ta tận tâm tận lực bảo vệ cô, bây giờ cô lại bảo vệ cho thằng chó Lâm Nhất này. Ta thấy cô cũng không cần quay về nữa đâu, phong cảnh ở khe núi này không tồi, rất thích hợp làm chỗ chôn thân cho người đẹp!”
Bộ Trần hoàn toàn suy sụp, không ngờ Bạch Thu Thủy lại bênh vực Lâm Nhất như vậy.
Hắn ta không thèm che đậy lớp ngụy trang mấy ngày nay nữa.
“Ai cho phép ngươi động vào nàng ấy?”
Lâm Nhất im lặng từ đó tới giờ bỗng dưng lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Bộ Trần.
“Chân nguyên đã cạn kiệt mà còn dám kiêu căng ở trước mặt ta, ta thấy ngươi chán sống rồi!”
Dứt lời, chân nguyên cả người Bộ Trần dâng lên, dùng tay làm bút, hư không làm mực. Long uy dồi dào lan tràn quanh người hắn ta, thoắt ẩn thoắt hiện, giống như có một bức tranh vĩ đại đang dần dần hình thành, ý cảnh đáng sợ tích tụ khiến người khác có chút sợ hãi.
“Lại là chiêu này? Hình như ta cũng biết nhé…”
Động tác tương tự được Lâm Nhất thể hiện ra.
Chỉ là nó kì diệu hơn, ngựa thần lướt gió, không thể lần theo, một luồng khí phách tỏa ra từ trên người hắn.
Họa Long Điểm Tinh!
Họa Long Điểm Tinh!