“Chuyện quỷ quái gì thế? Gió ở đâu ra mà to thế?”
Tạp dịch quét sân cầm chổi trong tay, nheo mắt lại, khi nhìn thấy mặt đất mới vừa được quét dọn xong trở nên ngổn ngang thì lẩm bẩm phàn nàn.
Bầu trời trên đầu Lâm Nhất cuồn cuộn mây trắng, tầng tầng lớp lớp, từ bốn phương kéo về.
Gió từ rồng, mây từ hổ!
Advertisement
Lâm Nhất thầm vui trong lòng, lập tức nhớ đến tâm pháp thức thứ nhất của Long Hổ Quyền, cảnh tượng trước mắt gần như giống hệt với những gì được ghi trong sách.
Có điều, trong sách ghi là Mây trắng vạn dặm và Gió bão ngập trời, quy mô lớn hơn nhiều thế này.
Advertisement
Trước sự bất thường đó, Lâm Nhất tư duy rất nhanh.
Tâm pháp thức thứ nhất của Mãnh Hổ Quyền không ngừng hiện lên rõ ràng hơn trong đầu hắn, rất nhiều điểm thắc mắc bỗng dưng được khai thông.
Nhưng trong tình hình gió mây quần tụ, Long Hổ Sinh Uy thế này, thực thể bí mật tồn tại trong cơ thể Lâm Nhất mà bản thân hắn không hề biết lại hừ lên một tiếng lạnh lùng đầy bất mãn.
Rắc rắc!
Bức tượng Chúc Long trước mặt bỗng dưng nứt ra và rơi xuống từng lớp, sau đó ngã xuống một cái ầm.
Ngay lập tức, mây tan, gió ngừng thổi.
Chỉ có âm thanh đổ sập của bức tượng Chúc Long là chấn động như muốn xé rách màng nhĩ.
Các đệ tử qua lại chỗ đó đều
kinh ngạc, dừng bước lại.
Bức tượng Chúc Long lúc nãy vẫn còn vô cùng uy nghiêm, giờ lại biến thành một đống đá vụn, như chưa từng tồn tại.
“Thôi tiêu rồi!”
Lâm Nhất thầm giật mình, bức tượng Chúc Long này đã tồn tại từ khi lập phái.
Bây giờ sụp đổ thế này, nếu như bị điều tra ra thì hắn sẽ gặp rắc rối to.
Soạt, soạt, soạt!
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì cửa đại điện tông môn mở ra, thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm dắt theo một đám trưởng lão tông môn bước tới.
Lúc nhìn thấy bức tượng Chúc Long bị đổ sập thì sắc mặt ai nấy cũng thay đổi.
“Sao lại như thế?”
“Bức tượng Chúc Long đã đứng sừng sững từ khi lập phái cho đến nay, giờ lại tự dưng đổ sập thế!”
“Điềm chẳng lành!”
“Nhất định phải điều tra rõ ràng, rốt cuộc chuyện là thế nào!”
Lâm Nhất vẫn bình tĩnh, chuẩn bị lén lút rời khỏi.
“Ngươi là Lâm Nhất sao?”