“Vô dụng, một đám vô dụng! Đeo cái mặt nạ lên là không quen nữa hả? Một bộ Long Hổ Quyền của Lâm Nhất có ai mà không biết, ta không tin, mắt mù hết cả rồi sao?”
Vương Diễm nổi khùng, hắn thực là bị làm cho tức điên lên rồi.
Lệnh truy nã treo phần thưởng lớn như vậy, chẳng qua cũng vì hai mục đích, kết quả tốt nhất đương nhiên là mười người đầu bảng Nhân liên thủ vây giết Lâm Nhất khiến hắn chết ngắc ngay ở vòng đầu tiên.
Cho dù không đạt được mục đích này thì cũng phải ép Lâm Nhất không dám hiện thân, không có cách nào để đi tranh đoạt cỏ Kiếm Hoàng.
Một khi hắn không thể lấy được cỏ Kiếm Hoàng thì thực lực ắt sẽ kém hơn rất nhiều so với đám người Sở Hạo Vũ, thậm chí nói là khác biệt như trời với đất cũng không ngoa.
Nhưng trước mắt, hai mục đích này chẳng có cái nào được hoàn thành thì hắn làm sao mà không tức cho được.
Lãnh Mạch sợ hãi, hoảng sợ đến mức không dám tiếp lời nữa, những thành viên còn lại của liên minh Quân Tử, đám người Bát đại Kim Cương cũng đồng thời biến sắc, vẻ mặt đều trông vô cùng khó coi.
Trong lòng không khỏi trỗi dậy cảm giác khủng hoảng, Lâm Nhất này thực sự quá khủng khiếp rồi, nhập tông chưa đến một năm mà đã lớn mạnh nhanh như vậy.
Nếu như trong cuộc chiến đồng minh, hắn sống sót được đến cuối cùng, thăng cấp thành nội môn, vậy chẳng phải là hắn sẽ bay thẳng lên trời luôn hay sao.
Sau này còn làm thế nào để áp chế hắn được nữa?
Nghĩ đến đây, bọn họ đều cảm thấy hơi hoang mang, Lâm Nhất và liên minh Quân Tử đã kết tử thù rồi.
Sắc mặt Vương Diễm âm trầm đến cực điểm, ánh mắt liếc qua rơi lên người Phó Lăng Thiên đứng đầu Bát đại Kim Cương. Trong đáy mắt thoáng qua tia sáng rét lạnh, vẫy vẫy tay, ghé sát tai thì thầm vài câu.
Sắc mặt Phó Lăng Thiên thoáng thay đổi, ngay sau đó liền trấn tĩnh lại, chắp tay nói: “Công tử yên tâm, việc này giao cho ta làm”.
Mặt Vương Diễm đầy vẻ nghiêm trọng, đè thấp giọng nói: “Lâm Nhất buộc phải chết, biến số này không thể tiếp tục tồn tại
nữa, nếu không đợi hắn trở thành đệ tử nội môn, tu luyện công pháp Linh Cấp, đến lúc đó thì thực sự không còn cơ hội nữa rồi”.
“Ta hiểu”.
Phó Lăng Thiên là tâm phúc của Vương Diễm, hoàn toàn là do một tay hắn ta bồi dưỡng nên, vì vậy cực kỳ trung thành với hắn ta.
Không hề có một chút do dự nào, yên lặng lui xuống. Cả đội liên minh Quân Tử đều yên lặng như tờ, tin tức Chung Vân Tiêu chính là Lâm Nhất đã mang đến đả kích quá lớn cho bọn họ.
Không chỉ liên minh Quân Tử, mà cả những nhân vật đầu não của liên minh Tu La, liên minh Cô Tinh đều trông cực kì khó coi.
Duy chỉ có Lạc Già Sơn, khi Mặc Thành đưa tin tức tới, đầu mày đuôi mắt của Hân Nghiên liền tươi như hoa, trong đôi mắt long lanh ánh nước giống như có một đoá hoa đang bung nở, khẽ cười nói: “Quả nhiên là hắn, trước đó còn cảm thấy cái tên Chung Vân Tiêu này có chút kỳ lạ, Chung Vân Tiêu… Chuông cổ nghìn năm, phong minh vân tiêu, không phải là tiểu sư đệ thì còn là ai”.
Đôi môi đỏ khẽ cong, gương mặt xinh đẹp của Hân Nghiên lộ ra một chút đắc ý, hướng về phía Mặc Thành nói: “Đi, đi theo ta thu tiền cược nào”.
“Tiền cược?”
Mặc Thành khẽ ngẩn ra, sau đó mới tỉnh ngộ, cười nói: “Đúng đúng đúng, sư tỷ đã đặt cược năm nghìn viên Linh ngọc cho tiểu sư đệ, lần này lời to rồi”.
Không chỉ có Hân Nghiên nghĩ như vậy, đến Lạc Phong cũng đồng thời bắt đầu thu tiền cược về, năm nghìn viên Linh ngọc nhị phẩm, đây mới là một con số trên trời.
Gốc cỏ Kiếm Hoàng đầu tiên, trước đó tất cả các trưởng lão đều coi như Chung Vân Tiêu đã lấy được, nên đã định huỷ bỏ ván cược.